Yêu là không phải nói hối tiếc
Hồi những năm 80-90 thế kỷ trước, thường có cuộc thi “Hành tinh xanh năm 2000”. Bọn trẻ con thường viết, vẽ theo tưởng tượng, mà phổ biến nhất là những ngôi nhà hiện đại chen lẫn rất nhiều cây xanh.
Lúc ấy chính chúng đang ngồi ở giữa công viên, cũng chẳng biết hành tinh xanh là thế nào, chỉ biết hồn nhiên vẽ thật nhiều cây vào kín trang giấy. Tình yêu cây xanh rất cụ thể: có bóng mát để ngồi chơi, có con ve lột xác, có con chim chuyền cành, có bông hoa rụng thơm ngát.
Năm 2000 đã qua được một thập kỷ rưỡi, và trẻ con năm xưa đã thành trung niên, có lẽ đã hiểu hành tinh xanh là gì, nhưng trí tưởng tượng có lẽ đã nghèo nàn đi, chỉ còn biết nhìn thấy những cái cây thực trước mắt, nhiều khi chỉ trầm trồ, ồ cây này to thế nhỉ, gỗ nhiều phải biết.
Cho đến khi người trung niên thấy những cây năm xưa đã già cỗi cùng với những cây khác đang bị hạ xuống.
Cảm xúc cằn cỗi của anh ta chỉ còn biết phản ứng: Sao lại thế? Cái cây vẫn tỏa bóng mát, vẫn xanh và hơn thế, đã là nguyên mẫu cho tác phẩm ấu thơ của mình sao lại bị bỏ đi?
Người trung niên nhớ lại, ồ ngày xưa mình đã yêu cây vì lý do gì nhỉ. Bài học cây xanh đã học được ôn lại, mỗi đứa trẻ năm nào sống lại trong mình. Anh ta thấy những bạn trẻ cầm những tấm biển Tree Hugs (Ôm cây) với logo bảo vệ cây xanh, dán những cái ruybăng vàng lên thân cây như lời một bài hát nọ về tình yêu, và thấy những đứa bé giống mình mấy mươi năm trước, ngồi vẽ những bức tranh về cây xanh.
Những đứa bé cứ hồn nhiên vẽ, không cần ai vận động sáng tác hay bị ảnh hưởng bởi các khẩu hiệu hoặc cuộc tranh cãi ồn ào. Với chúng, cây xanh là thứ dễ hiểu nhất, rõ ràng nhất cho lợi ích của thiên nhiên, của môi trường sống trong sạch. Ngay từ những bài học đầu đời, bài học nào cũng khuyên “vì lợi ích mười năm phải trồng cây” hay “cô dặn em đừng hái, bông hoa này là của chung”.
Người trung niên nhớ bộ phim nổi tiếng Avatar, có cảnh những người trái đất xâm thực vào thế giới của hành tinh Pandora để phá cây Linh hồn, nơi chứa đựng tài nguyên vật chất lẫn tinh thần của hành tinh, hòng chiếm đoạt không gian sống mới này. Bộ phim là cuộc phiêu du của người nghệ sĩ về một nơi chốn con người kết nối tuyệt hảo với thiên nhiên. Nó là nỗi khắc khoải của con người hiện đại về cõi nhân sinh, một sự tưởng tượng cho tương lai mà cũng là sự hồi tưởng thời ấu thơ, thời những đứa trẻ vẽ những mơ ước về hành tinh xanh. Thời mà những đứa trẻ vẽ tranh, ca hát “vui vui vui hè về, cây xanh xanh rợp bóng bên đường, hương sen thơm tỏa ngát muôn nhà...”.
Hãy như những đứa trẻ đang vẽ kia, chúng đã khởi nguồn tình yêu cây xanh từ những gì gần gụi, bản năng nhất. Như một câu chuyện tình yêu nổi tiếng đã thành khẩu hiệu của giới trẻ: “yêu là không phải nói lời hối tiếc”.
Nguyễn Trương Quý
Nhận xét