Vò tóc chồng người
Người ta hay dùng những từ to tát khi nói về giá trị của một
miền đất. Hoặc cồng kềnh vật thể như lâu đài, thành quách, sản vật, tiền bạc.
Hoặc siêu hình như triết lý, tư tưởng hay cung cách ứng xử. Nhưng có những công
việc tỉ mỉ ít khi được nói đến. Những thứ nhỏ
nhỏ này góp thành thói quen sống hàng ngày của hàng triệu cư dân một đô thị như
Hà Nội. Từ việc uống chén trà nóng đầu ngày ở một quán cóc đến việc ăn bún đậu
mắm tôm cần kèm mỗi đĩa rau kinh giới. Những ai quen với bộ mặt tươi cười,
giọng nói ngọt ngào êm ái của người làm nghề dịch vụ ở những miền khác, gặp
phải bộ dạng lạnh lùng khó đăm đăm của người bán hàng Hà Nội, dễ sốc. Nhưng có
sống quen mới biết, ở Hà Nội vẫn có những công việc mà người phục vụ ân cần hơn
mức mong đợi. Không cần phải dịch vụ nhạy cảm tốn kém gì, nếu là đàn ông thì
tiện quá rồi, bạn hãy đi cắt tóc.
1.
Ở Hà Nội, trừ những hiệu cắt tóc hạng sang, đa phần nam giới
từ ba đến tám mươi tuổi (nếu còn tóc) sẽ ra các hiệu gần nhà hoặc tiện đường đi
làm. Các hiệu ấy bình dân, trong nhà có máy lạnh hoặc chỉ là ở vỉa hè có bờ
tường treo gương, giá cắt tóc thông thường khoảng ba mươi đến sáu mươi nghìn
đồng. Chúng làm nhiệm vụ thẩm mỹ và vệ sinh đầu tóc cho non nửa dân số Thủ đô,
nghĩa là 3 triệu theo con số chính thức. Ngoài ra chúng còn là nơi cánh đàn ông
trao đổi tin tức thời sự, số đề, bóng đá, cho đến thi thoảng chuyện công việc. Thật
có lẽ không có dịch vụ nào “tử tế” với khách hàng ở Hà Nội bằng hiệu cắt tóc.
Nhất là việc cắt xong, khách đã duỗi lưng cho ông thợ cạo mặt sạch sẽ, ông ta
đưa lên cái khăn giấy lau vết bọt kem, hỏi: “Anh có gội đầu không?” Bên kia,
cạnh cái ghế gội ngả ra như cái giường, một cô xinh xắn da trắng bóc, ngón tay
được làm móng kỹ càng sơn roi rói như sẵn sàng vít đầu bạn xuống để chăm sóc.
Phụ nữ Việt Nam vốn đảm đang,
thế nhưng ở miền Bắc và Hà Nội nói riêng, mỗi người phụ nữ đồng thời cũng là một bà lớn và kịch sĩ. Điều này tương ứng với
cánh đàn ông khi mà người ta vẫn bảo, trong mỗi người Việt có một ông quan nhỏ
và sẵn tâm hồn một thi sĩ. Phụ nữ xưa đã ham cái bút cái nghiên anh đồ, vì anh
ấy sẽ đỗ làm quan, và cái cảnh võng anh đi trước võng nàng theo sau nó hấp dẫn
chị em truyền đời, để đến nỗi nàng Châu Long chấp nhận xa chồng (Dương Lễ) ba
năm trời, và còn ghê gớm hơn, vò võ nuôi bạn chồng là Lưu Bình trong ngần ấy
năm để anh này đỗ Trạng. Nàng ấy thực sự là kịch sĩ, vì ba năm trời tịnh không thành thân với ông chồng hờ và giấu biệt
tung tích mình là thiếp thứ ba của Dương Lễ.
Ở đây, các phẩm chất của chị em cứ xoắn quện vào nhau, nhưng
vài chục năm chính sách bình quyền phụ nữ cũng bổ sung những phẩm chất nam tính
cho chị em, nhất là trong thời chiến. Phụ nữ làm nghề dịch vụ chăm sóc cơ thể
người khác phái đã bị coi như thấp kém, hay đúng hơn là cái nghề nữ tính này
vắng bóng đến tận cuối những năm tám mươi. Phụ nữ vài chục năm trước không làm
nhà nước mà buôn bán đã bị xem thường, huống hồ nghề vò tóc ngoáy tai chồng
người. Vì thế, các chị em nào chấp nhận làm nghề xoa bóp lắm lúc bị xếp vào
cùng rọ với mại dâm, trong khi đi sang Thái Lan hay khắp Đông Nam Á, du khách
nườm nượp vào mát xa chân cho đỡ mỏi sau một ngày shopping như dọn kho các đại
siêu thị. Dĩ nhiên, hành khách nữ người Việt hễ đến cửa khẩu sân bay Kuala Lumpur hay Singapore là bị hỏi sang làm gì, có
mang hơn 500 đô không. Nếu lúng túng hay không có chứng minh tài chính, ngay
tức khắc bị công an nước bạn liệt vào nhóm lao động nhạy cảm hay dự tuyển kén
vợ cho các ông người Tàu, Đài Loan hay nước nào thừa nam giới, tạo nên một từ
định danh được quốc tế hóa khắp khu vực – “cô dâu Việt”.
2.
Nhưng đấy là chuyện đã quá khuôn khổ những hiệu cắt tóc bình dân Hà Nội. Việc
người Hà Nội chấp nhận và thậm chí hưởng ứng hơi quá nồng nhiệt các dịch vụ chăm
sóc như hiện nay có lẽ lại là thay đổi tốt. Hà Nội không chỉ có phở quát cháo
chửi, phục vụ chỏng lỏn, mà còn biết chiều chuộng khách. Biết chiều ở đây là
chiều đúng cách. Không phải cái kiểu chăm sóc khách hàng như cái máy mà các
công ty đào tạo nhân lực vẫn làm rất đỗi kỳ cục: Xin cảm ơn quý khách đã gọi
điện đến công ty chúng tôi, xin cảm ơn đã sử dụng sản phẩm của chúng tôi (giọng
điện thoại viên thu âm sẵn), Xin tạm biệt và ước mong được phục vụ quý khách
trên những chuyến bay tới (Vietnam Airlines, dĩ nhiên), Khi nào có thông tin về
giờ bay mới, chúng tôi sẽ thông báo sau (cũng ngành hàng không dân dụng nước
nhà lúc hoãn chuyến). Nhưng chăm khách như thế hãy còn chiếu lệ lắm. Lúc hệ
thống ngân hàng sa sút, các chị em làm dịch vụ mời vay tín dụng có lẽ đạt điểm
10 về độ nhiệt tình gọi điện chăm sóc khách hàng. Có điều ai muốn vay tiền vào
lúc khủng hoảng kinh tế với lãi suất cắt cổ 20%?
Trong khi đó, các cô gội đầu ở hiệu cắt tóc nam tỏ ra là
những chuyên gia thực thụ trong lĩnh vực của mình, cả về khâu ngôn ngữ lẫn thao
tác. Các cô này không bao giờ phải gọi đến lần thứ hai mà khách đã sẵn sàng nằm
dài ra đấy, đôi tay khi mềm như bún lướt trên da mặt khách, khi rắn đanh bóp
huyệt cho thượng đế được thực sự là thượng đế. Họ kiên nhẫn đợi khách trả lời
điện thoại, rồi hỏi han vài câu chuyện cùng tiếng cười khúc khích nữ tính và lạ
chưa kìa, lấy ra được bao nhiêu ráy tai cùng tóc bạc, khiến cho ta yên tâm mình
đẹp trai và tráng kiện hơn bao giờ hết khi bước ra khỏi hiệu.
Người Việt Nam hay có thói quen hỏi han đời sống
riêng tư người khác như một cách thể hiện sự quan tâm. Câu “anh có mấy cháu
rồi/ anh làm ở đâu” có lẽ cũng có ý nghĩa như câu “hôm nay anh thế nào/ hôm nay
thời tiết sao nhỉ” trong tiếng Anh mà thôi, chứ cũng không hẳn có ý tọc mạch.
Có điều gặp phải đối tượng không thích trả lời thì đâm “vô duyên như con điên
cởi truồng”. (Một phiên bản khác của thành ngữ đời mới này là “hồn nhiên như cô
tiên/ngọc quyên cởi truồng”). Ở đây cũng không có ý miệt thị người điên hay cô
tiên người mẫu nào cả, thành ngữ hiện đại kiểu sát thủ đầu mưng mủ (tên một tập sách tranh hài của họa sĩ Thành
Phong do Nhã Nam xuất bản năm kia gây xôn xao dư luận) lắm khi nói cho có vần
và người ta bật cười vì cái sự vần vèo oái oăm mà thôi. Thì ở cái lúc gội đầu,
các cô thợ gội không mấy khi hỏi về gia cảnh các anh đàn ông, và chẳng hơi đâu
hỏi “chị nhà xinh không”. Các anh ra hiệu cắt tóc gội đầu ngày nay cũng như các
cụ xưa đi tìm thi hứng quên cái eo sèo bìu ríu thường nhật. Với các anh, các cô
gội đầu là một thế giới vô chung vô thủy, các anh là khách giang hồ cắm tay sào
một chiều thu, các cô là bến liễu cứ phất phơ chẳng giữ chân cẳng ai làm gì. Ở
một không gian dịch vụ mà ai cũng nói quá nhiều, quá to, người bán xoe xóe sợ
mình im thì không ai biết tới mình, người mua sợ bị dắt mũi mua hớ, thì cái
không khí rầm rì, nhẹ nhàng của hiệu cắt tóc gội đầu là những cõi thiên thai
lắm rồi.
Thời danh từ “cõi thiên thai” nếu có
gây ra ý niệm gì với thế hệ 7X thì cũng nhắc họ nhớ đó chính là thời internet đã
đào tạo nguồn nhân lực đầu tiên cho công nghệ thông tin nước nhà, thì cũng đẻ
ra những tài năng game và các cao thủ viết truyện “phơi ơ tông” cho các trang
web khiêu dâm. “Cõi thiên thai” là tên một trang web đã hoàn thành nhiệm vụ
lịch sử của nó khi thời gội đầu và các dịch vụ nhạy cảm phổ biến. Người dùng
internet Việt Nam, chủ yếu là cánh nam giới, đã khéo léo pha chế những tên gọi
ám hiệu chẳng giấu được gì mà lại tố lên sự đặc biệt của nó, chẳng hạn như Liên
Xô chấm Mỹ. Nó là gì, thì xin mời quý vị… google. Mới đây, Quốc hội nước ta đã thảo
luận ý kiến hợp pháp hóa mại dâm. Đến lúc điều này mà thành hiện thực, thì
không biết các cô gội đầu có phải làm chứng chỉ hành nghề để phân biệt với các
chị em kia không. Hai việc tuy đều gần gũi người khác phái nhưng mức độ cũng xa
nhau như lớp tiểu học với có bằng tiến sĩ.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên đi gội đầu
ở một hiệu trên đê La Thành, hồi lớp Mười. Một cửa hiệu nhỏ trên con đường chỉ
có xe hai bánh đi được. Chị gội đầu không tỏ vẻ ngạc nhiên gì trước một thằng
bé xách cặp đi học bước vào. Cảm giác của việc được chăm sóc tóc tai rất đặc
biệt, lại hồi hộp không biết có gì xấu xảy ra không khi thấy người thợ ân cần
dịu dàng quá đỗi. Người thợ gội đầu trang điểm cũng hơi đậm, mắt
kẻ chì ánh xanh, ăn mặc khá là phóng túng so với "chuẩn" của phụ nữ
khi ấy: áo phông có cổ khoét sâu, những móng tay sơn đỏ đun búng tanh tách
(hình như đun là phiên âm từ Dunhill, tên một nhãn hiệu thuốc lá phổ biến thời
ấy, vỏ bao thuốc có màu đỏ sẫm như vang boócđô). Mùi nước hoa nồng nồng gợi sự
bí hiểm. Tôi đang viêm họng, ho khục khặc. Người thợ kiên nhẫn dừng tay đợi tôi
dứt cơn nhưng lại khiến tôi càng hồi hộp tợn. Cơn ho mạnh làm tôi bắn nước bọt
hay đờm và những gì nữa lên tay chị. Tôi vừa xấu hổ vừa căng thẳng đợi phản ứng
từ chị gội đầu. Dù là một cái chẹp miệng chẳng hạn. Nhưng những gì tôi cảm thấy
(tôi nhắm mắt vì lo sợ nên không nhìn thấy gì) là chị bình thản nhẹ tay miết cổ
tôi, rồi tiếp tục công cuộc vò đầu xoa tai khi cơn ho dứt. Xong việc, chị vẫn
vui vẻ lấy giá như bình thường.
Hai mươi năm nghề gội đầu vẫn
“chuẩn” như thế, vậy tại sao ở đất Hà Nội này, những nghề khác lại không?
Nguyễn Trương Quý
(Diễn Đàn xuân Quý Tỵ)
Nhận xét