Tái ngộ Hồ Cẩm Đào (Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử)

Nếu cuốn trước, Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất, bóng gió xa xôi hoặc chủ yếu cho nhân vật "giao lưu" với các lãnh đạo quá khứ, thì cuốn này, Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử chơi luôn Hu Jintao - tức President Hu, vâng, đúng Hồ Cẩm Đào. Có cả phu nhân Lưu Vĩnh Thanh... Nói chung mình vẫn hơi hoang mang trước trò chơi của Jonas Jonasson ở mảng miếng này, nhất là quả kết truyện. Nhân vật chính đã từng gặp Hồ Cẩm  Đào khi ông là một cán bộ cấp trung trưởng thành từ phong trào Đoàn thanh niên tỉnh Giang Tô, công cán sang Nam Phi lúc nước này còn bị cấm vận do theo chủ nghĩa Apartheid. Toàn bịa thôi - chắc rồi, nhưng các thông tin lịch sử khá logic.



Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đã bắt đầu chuyến thăm chính thức ba ngày đến Thụy Điển bằng việc đón mừng bản sao của tàu Götheborg của người Đông Ấn, con tàu sau hành trình sang Trung Quốc ngay ngày hôm đó đã quay trở lại Gothenburg, thành phố mang tên nó.

Con tàu nguyên mẫu đã thực hiện đúng hành trình này 250 năm trước. Thời điểm đó, cuộc phiêu lưu của nó đã diễn ra tốt đẹp bất chấp bão, hải tặc, bệnh tật và đói. Nhưng khi chỉ còn nửa dặm tới bến cảng quê nhà, con tàu bị mắc cạn trong thời tiết tuyệt đẹp và cuối cùng bị chìm.

Thật khó chịu khi phải nhắc tới vế sau. Nhưng mối hận đã rửa được vào ngày thứ Bảy 9 tháng Sáu 2007. Con tàu mô phỏng đã làm được mọi thứ bản gốc của nó đã làm, cộng thêm nửa dặm cuối cùng. Götheborg đã được hàng ngàn người xem cổ vũ đón chào, trong đó có Chủ tịch Trung Quốc, nhân dịp đến thăm nhà máy Volvo ở Torslanda vì ông đang ở gần đó. Chính ông đã đề nghị điều này, và có lý do để làm thế.

Thực tế là, Volvo đã hờn dỗi chính phủ Thụy Điển và cơ chế của nó một thời gian, vì nhà nước cứ kiên trì mua BMW mỗi khi cần xe hộ tống. Lãnh đạo Volvo uất muốn chết khi hoàng gia Thụy Điển và các bộ trưởng trong chính phủ Thụy Điển cứ chui ra từ ô tô của Đức tại mỗi sự kiện chính thức. Họ thậm chí đã xây dựng một mẫu xe có vũ trang và trưng ra cho cảnh sát an ninh, nhưng nó không được sử dụng. Chính một trong các kỹ sư đã nảy ra sáng kiến tặng chiếc Volvo S89 màu kem mới cáu cạnh, được thiết kế đặc biệt, với ổ đĩa bốn bánh và động cơ V8, 315 mã lực cho Chủ tịch Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Xứng đáng cho bất kỳ ngày nào của ngài Chủ tịch.

Viên kỹ sư nghĩ.

Và giám đốc điều hành Volvo.

Và – hóa ra  chính ngài Chủ tịch cũng nghĩ thế.

Vấn đề đã được kín đáo thu xếp trước. Chiếc xe được tự hào giới thiệu với ngài Chủ tịch ở nhà máy ở Torslanda vào sáng thứ Bảy, và sẽ được chính thức bàn giao tại sân bay Arlanda vào ngày hôm sau, ngay trước khi Chủ tịch lên đường về nước.

Trong lúc đó, ông được mời đến một bữa tiệc gala tại cung điện hoàng gia.

***

 Nombeko đang ngồi trong phòng đọc sách tại thư viện Norrtälje, đọc hết báo này sang báo khác. Cô bắt đầu với Aftonbladet, tờ này dành bốn trang nói về mâu thuẫn giữa... không phải Israel và Palestine, mà là một thí sinh trong một cuộc thi hát trên truyền hình với một giám khảo nhỏ nhen nói rằng nghệ sĩ này không biết hát.

“Ông ấy biến đi chỗ khác mà thả diều,” nghệ sĩ vặn lại, thật quả anh ta không biết hát và cũng không hiểu tại sao thả diều lại bị chế nhạo.

Tờ báo thứ hai Nombeko đọc là Dagens Nyheter, tờ này khăng khăng chỉ viết về những điều quan trọng và do đó có doanh số bán báo tồi tệ hơn bao giờ hết. Đặc trưng củaDagens Nyheter là đầu trang nhất nói về một chuyến thăm nhà nước thay vì một cuộc cãi cọ trong studio truyền hình.

Theo đó, số mới đã có phóng sự về Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, về sự trở lại bến cảng của tàuGötheborg  và tin thực tế là ngài Chủ tịch sẽ đến Stockholm dự tiệc gala với nhà vua và Thủ tướng cùng với những người khác, tại cung điện.

Thông tin này có lẽ sẽ không giá trị nhiều lắm nếu nó không làm Nombeko phản ứng ngay lập tức khi nhìn thấy hình ảnh của Chủ tịch Trung Quốc.  

Cô nhìn đi nhìn lại. Rồi lẩm bẩm thành tiếng, “Chà, ông sếp Trung Quốc đấy đã trở thành Chủ tịch!”


Thế là cả Thủ tướng Thụy Điển và Chủ tịch Trung Quốc sẽ vào cung điện vào buổi tối hôm đó. Nếu Nombeko đứng trong đám những người xem tò mò và hét vào mặt Thủ tướng khi ông qua thì khả năng tốt nhất là cô bị khiêng ra, còn khả năng xấu nhất là cô sẽ bị bắt và sau đó bị trục xuất.

Tuy nhiên, nếu cô hét lên với Chủ tịch Trung Quốc bằng tiếng Ngô Trung Quốc thì kết quả sẽ khác. Nếu trí nhớ của Hồ Cẩm Đào không quá ngắn ngủi, ông sẽ nhận ra cô. Và thêm nữa, nếu có chút tò mò, ông sẽ lại gặp cô để xem làm thế quái nào mà cô phiên dịch Nam Phi hồi xưa lại đứng ở đây trong sân cung điện Thụy Điển.

Và như thế, Nombeko và Holger Hai chỉ còn cách có một người nhỏ bé nữa là tới Thủ tướng, hoặc nhà vua. Chủ tịch Hồ Cẩm Đào có tất cả những đặc điểm cần thiết để làm cầu nối giữa một bên là các chủ nhân không tự nguyện của quả bom nguyên tử, với bên kia là những người mà họ đã không với tới được suốt hai mươi năm.

Chẳng biết những điều này sẽ dẫn họ đi đến đâu, nhưng chắc rằng Thủ tướng sẽ không xua họ đi, với quả bom và mọi thứ. Thay vào đó, ông có thể sẽ gọi cảnh sát và nhốt họ lại. Hoặc một cái gì đó ở giữa; điều duy nhất chắc chắn là Nombeko và Holger Hai phải bắt tay vào hành động.

Nhưng không có nhiều thời gian. Bây giờ đã mười một giờ sáng. Nombeko phải đạp xe đạp trở lại Sjölida, gọi Holger Hai tham gia vào kế hoạch nhưng lạy Chúa, đừng để hai kẻ điên rồ, hoặc Gertrud, khởi động cái xe tải, và đi tới lâu đài trước sáu giờ, khi chủ tịch bước vào.

Mọi thứ đã hỏng ngay lập tức. Holger Hai và Nombeko đã lẻn vào kho và bắt đầu tháo biển số xe thật để thay bằng cái họ đã đánh cắp cách đây nhiều năm. Nhưng như thường lệ, Một đang ngồi trong vựa cỏ khô phía trên họ, và các hoạt động xung quanh chiếc xe tải làm anh sực tỉnh khỏi giấc ngủ tinh thần. Phản ứng của anh là âm thầm nhảy qua cái cửa sập ở gác xép để tìm Celestine. Trước khi Holger Hai và Nombeko gắn xong biển số xe, Một và bạn gái của mình đã xông vào nhà kho và đang ngồi trong buồng lái của chiếc xe tải chở khoai tây.

“Ồ, thế là anh chị định chuồn khỏi chúng tôi, với quả bom và mọi thứ à,” Celestine nói.

“Ồ, thế là cô chú lập kế hoạch đó!” Holger Một nói.

Nhưng ngay lập tức bị cậu em ngắt lời.

“Đủ rồi!” anh gầm lên. “Biến ngay khỏi cái xe, đồ ăn bám chết tiệt! Không đời nào tôi lại để cho anh làm hỏng cơ hội này. Không đời nào!”

Lúc đó Celestine lôi ra một cái còng tay và khóa luôn mình vào ngăn chứa đồ trên xe. Người biểu tình luôn luôn là một người biểu tình.

Holger Một lái xe. Celestine ngồi bên cạnh anh, ở một vị trí không tự nhiên do bị khóa vào cái xe tải. Nombeko ngồi bên cạnh cô, và Hai ở xa nhất bên phải, cách anh trai mình một khoảng cách thích hợp.

Khi chiếc xe tải chở khoai tây lăn bánh qua nhà, Gertrud bước ra cầu thang.

“Đi thì mua ít thức ăn nhé. Nhà không còn gì để ăn!”

Nombeko bảo với Một và Celestine rằng mục đích của chuyến đi này là để thoát khỏi quả bom, vì đang có cơ hội để tiếp xúc trực tiếp với Thủ tướng Reinfeldt.

Holger Hai nói thêm rằng anh sẽ để cái máy trồng khoai tám hàng chạy qua người cả ông anh lẫn cô bạn gái kinh khủng của anh ta nếu họ làm bất cứ điều gì khác chứ không ngồi nguyên chỗ đó trong chuyến đi.

“Chúng ta đã bán máy trồng khoai tám hàng rồi,” Holger Một phản bác.

“Thế thì tôi sẽ mua một chiếc mới,” cậu em đáp.

Bữa tiệc gala tại cung điện hoàng gia là bắt đầu lúc 6:00 giờ tối. Quan khách sẽ được chào đón tại sảnh nội cung, có lính gác, rồi sau đó ăn tiệc ở lầu Bạch Hải.

Nombeko không dễ dàng gì len vào được sân bên trong để chắc chắn khiến Chủ tịch Hồ Cẩm Đào chú ý. Đám dân chúng tò mò đến xem đã được nhẹ nhàng đẩy lùi sang hai bên lề của sân, cách chỗ khách sẽ vào ít nhất 50 mét. Liệu cô có nhận ra ông ta ở khoảng cách đó? Ít nhất thì chắc chắn ông sẽ nhận ra cô. Có bao nhiêu người da đen châu Phi nói tiếng Ngô Trung Quốc chứ?

Hóa ra, việc nhận ra nhau không phải là vấn đề về khoảng cách. Có tiếng ồn ào huyên náo rõ ràng nổi lên giữa đám cảnh sát an ninh khi Chủ tịch Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và phu nhân Lưu Vĩnh Thanh đi đến. Nombeko hít một hơi và hét lên bằng phương ngữ của chủ tịch:

“Xin chào, ông sếp Trung Quốc! Đã lâu kể từ hồi chúng ta đi săn ở châu Phi với nhau nhỉ!” Trong vòng bốn giây, Nombeko được bao quanh bởi hai cảnh sát an ninh mặc thường phục. Trong bốn giây sau, họ đã bình tĩnh lại một chút, bởi vì người phụ nữ da đen trông không có vẻ gì đe dọa; bàn tay của cô hoàn toàn có thể nhìn thấy và cô không lao mình vào vợ chồng ngài Chủ tịch. Tuy nhiên, cô phải bị lôi ra khỏi khu vực ngay lập tức.

Ngoại trừ...

Điều gì xảy ra thế này?

Ngài Chủ tịch dừng lại một chút trong khi đang bước vào lâu đài; rời khỏi thảm đỏ, để lại phu nhân ở phía sau, và bây giờ ngài đang trên đường đến chỗ người phụ nữ da đen. Và... và... ngài đang mỉm cười với cô ta!

Có những ngày khó khăn hơn ngày khác, khi làm cảnh sát an ninh. Bây giờ ngài Chủ tịch đang nói gì đó với người biểu tình... cô ta là một người biểu tình, phải không? Và người biểu tình đã trả lời.

Nombeko nhận thấy sự bối rối của viên sĩ quan an ninh. Vì vậy, cô nói bằng tiếng Thụy Điển, “Quý ông không cần phải lo sợ thế đâu. Ngài Chủ tịch và tôi là bạn cũ và chúng tôi chỉ trao đổi một vài lời thôi.”

Sau đó, cô quay sang Chủ tịch một lần nữa và nói: “Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ phải để dành việc ôn lại chuyện xưa vào dịp khác, ông sếp Trung Quốc ạ. Hay là ông chủ tịch, đã lên chức nhanh chóng và ngoạn mục quá.”

“Phải, đúng thế.” Hồ Cẩm Đào mỉm cười. “Và có lẽ không phải không có sự hỗ trợ của cô, cô gái Nam Phi.”

“Ông thật tử tế quá, ông chủ tịch. Nhưng bây giờ, thực tế là  nếu tôi có thể đi thẳng vào vấn đề  tôi chắc ông còn nhớ viên kỹ sư điên khùng từ quê cũ của tôi, người đã mời ông đi săn và ăn tối? Đúng rồi. Sau đó, chuyện xảy ra không hẳn là tốt lắm với ông ta, nhưng cũng kha khá, vì ông ta đã thành công trong việc tạo ra vài quả bom nguyên tử, với sự trợ giúp của tôi và những người khác.”

“Phải, đúng rồi, sáu quả nếu tôi nhớ chính xác,” Hồ Cẩm Đào nói.

“Bảy quả”, Nombeko nói. “Ông ta dốt nhất là tính toán. Ông ta khóa quả thứ bảy trong một căn phòng bí mật, và thế là có thể nói nó đã bị mất. Hoặc... trên thực tế, nó nằm trong hành lý của tôi... khi tôi đến Thụy Điển.”

“Thụy Điển có vũ khí hạt nhân ư?” Hồ Cẩm Đào ngạc nhiên nói.

“Không, Thụy Điển không có. Nhưng tôi có. Và tôi đang ở Thụy Điển. Nói đúng ra là thế.”

Hồ Cẩm Đào im lặng một hai giây. Sau đó, ông nói, “Cô gái Nam Phi này, cô muốn tôi... nhân tiện, tên cô là gì nhỉ?”

“Nombeko,” Nombeko đáp.

“Cô Nombeko, cô muốn tôi làm gì với thông tin này?”

“Vâng, nếu ông vui lòng chuyển lời tới nhà vua sắp bắt tay ông, và nếu ông ấy vui lòng chuyển lời đến Thủ tướng, có lẽ ông ấy có thể đi ra và cho tôi biết chúng ta nên làm gì với quả bom nói trên. Sau cùng thì nó không phải là thứ có thể mang đến trung tâm tái chế.”

Chủ tịch Hồ Cẩm Đào không biết trung tâm tái chế là gì (mục tiêu khí hậu của Trung Quốc chưa đến mức đó), nhưng ông hiểu tình hình. Và ông nhận ra rằng hoàn cảnh buộc ông phải ngay lập tức chấm dứt cuộc nói chuyện với cô Nombeko.

“Tôi hứa với cô, cô gái ạ, là tôi sẽ truyền đạt vấn đề cho cả nhà vua và Thủ tướng, và tôi chắc tôi có thể đảm bảo rằng cô có thể nhận được phản hồi ngay lập tức.”

Nói rồi Chủ tịch Hồ Cẩm Đào trở về với bà vợ đang ngạc nhiên và đi tiếp trên thảm đỏ vào nội cung, nơi nhà vua đang chờ đợi.

Khách khứa đã đến hết; không còn gì nữa để xem. Khách du lịch và đám khán giả khác tản ra các hướng khác nhau với các mục tiêu khác nhau cho phần còn lại của buổi tối tháng sáu đẹp trời ở Stockholm năm 2007. Nombeko ở lại đó, một mình, chờ đợi một cái gì đó mà cô không biết là gì.

Hai mươi phút sau, một người phụ nữ đi đến. Cô ta bắt tay Nombeko, thấp giọng tự giới thiệu cô là trợ lý Thủ tướng và được yêu cầu đưa Nombeko tới một góc kín đáo hơn của lâu đài.

Nombeko nghĩ đây là một ý hay, nhưng cô nói thêm rằng cô muốn mang theo chiếc xe tải đậu bên ngoài sân. Trợ lý nói rằng thế cũng được; dù sao nó cũng tiện đường.

Holger Một vẫn ngồi sau tay lái, với Celestine bên cạnh anh ta (cô đã giấu cái còng tay vào trong ví mình). Trợ lý cũng vào buồng lái, nó trở nên hơi bị chật chội. Nombeko và Holger Hai leo lên thùng chứa hàng.

Đó là một chuyến đi ngắn. Đầu tiên lên Källargränd rồi xuống Slottsbacken. Sau đó, rẽ trái vào bãi đậu xe và lùi tít vào trong. Có lẽ tốt nhất là người lái xe lùi vào chỗ cuối cùng? Dừng lại! Tốt rồi.

Cô trợ lý nhảy ra, gõ lên một cánh cửa bí mật, lách vào và biến mất khi cửa mở ra. Sau đó, từng người một, Thủ tướng đi ra, theo sau là vua và Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, với phiên dịch của mình. Chủ tịch Trung Quốc dường như đã bảo đảm cho Nombeko và nhóm của cô, bởi vì tất cả các nhân viên an ninh vẫn ở ngưỡng cửa.

Nombeko nhận ra người phiên dịch Trung Quốc, mặc dù hai mươi năm đã trôi qua.

“Rốt cuộc thì anh đã không chết,” cô nói.

“Vâng, vẫn chưa quá muộn đâu,” người phiên dịch châm biếm. “Cứ xem cái thứ cô đang chở theo lòng vòng.”

Holger Hai và Nombeko mời Thủ tướng, nhà vua, và Chủ tịch lên thùng chứa hàng của cái xe chở khoai tây. Thủ tướng không chần chừ. Ông muốn xem liệu tuyên bố kinh khủng kia có phải là sự thật không. Và nhà vua theo chân ông. Tuy nhiên Chủ tịch Trung Quốc thấy toàn bộ chuyện này là một vấn đề chính trị nội bộ, và ông trở lại cung điện, không giống như phiên dịch viên tò mò của mình, đang rất muốn được liếc qua cái vũ khí hạt nhân một tí. Các vệ sĩ ở cửa bồn chồn. Nhà vua và Thủ tướng đang làm gì ở thùng sau của một chiếc xe tải chở khoai tây? Có vẻ không ổn chút nào.

Trớ trêu thay, lúc đó, một nhóm du khách Trung Quốc lạc đường và hướng dẫn viên đi đến, vì vậy cánh cửa thùng chở hàng vội vàng bị đóng lại. Tại thời điểm này, người phiên dịch Trung Quốc, đang lớ xớ ở đó bị kẹt ngay ngón tay vào cửa. Nombeko và những người khác có thể nghe tiếng ông ta bên ngoài “Cứu tôi với, tôi chết mất!” trong khi Holger Hai gõ cửa sổ buồng lái và bảo Một, phía sau tay lái, bật đèn chiếu sáng chỗ để hàng.

Holger Một ngoan ngoãn bật đèn, quay lại  và thấy nhà vua! Và Thủ tướng!

Nhưng trên hết, là nhà vua. Lạy Chúa!

“Chính là nhà vua, bố ơi,” Holger Một thì thầm với Ingmar Qvist ở trên trời.

Và ông bố Ingmar trả lời:

“Lái xe đi, con trai bố! Lái đi!”

Và Holger lái xe đi.

....

 “Thủ tướng. Rất vinh dự được gặp ngài, bây giờ tình thế có trật tự hơn.” Chủ tịch Hồ Cẩm Đào mỉm cười, chìa tay ra. “Và cô, cô Nombeko - Con đường của chúng ta cứ giao nhau hoài. Một cách dễ chịu nhất, tôi phải nói thế.”

Nombeko nói rằng cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng họ sẽ phải chờ lâu hơn một chút để ôn lại kỷ niệm chuyến đi săn, bởi vì nếu không có lẽ Thủ tướng sẽ đâm mất kiên nhẫn.

“Ngoài ra, ông ấy đang định mở màn với vài điều về dân chủ và nhân quyền, mà ông ấy nghĩ rằng các ông không khá cho lắm. Và có lẽ ông ấy hoàn toàn đi sai hướng đó. Nhưng ông Chủ tịch đừng lo, tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ uốn lưỡi khá cẩn thận. Chúng ta bắt đầu với nó nhé; ông đã sẵn sàng chưa?”
Hồ Cẩm Đào hơi nhăn mặt trước những gì đang đến, nhưng không mất bình tĩnh. Người phụ nữ Nam Phi quá duyên dáng để khiến ông nổi cáu. Bên cạnh đó, đây là lần đầu tiên ông làm việc với một phiên dịch viên dịch những gì được nói ngay cả trước khi người ta nói nó ra. Hoặc là lần thứ hai. Chuyện tương tự đã xảy ra một lần tại Nam Phi, nhiều năm trước đó.

Quả nhiên, Thủ tướng thận trọng đi tiếp. Ông mô tả quan điểm của Thụy Điển về nền dân chủ, nhấn mạnh giá trị của Thụy Điển liên quan đến tự do ngôn luận, đề nghị giúp đỡ bạn bè ở nước Cộng hòa Nhân dân trong việc phát huy truyền thống tương tự. Và sau đó, ông hạ giọng yêu cầu thả các tù nhân chính trị của đất nước này.

Nombeko dịch, nhưng trước khi Hồ Cẩm Đào có thời gian để trả lời, cô nói thêm, theo ý cô, điều Thủ tướng thực sự muốn nói là họ không thể nhốt các nhà văn và nhà báo chỉ vì họ đã viết những điều chống đối. Hoặc thay người, chỉ trích Internet...

“Cô đang nói gì đấy?” Thủ tướng hỏi. Ông đã nhận thấy bản dịch của cô dài gấp đôi so với dự kiến.

“Tôi chỉ truyền đạt những gì ông nói thôi thưa Thủ tướng, và sau đó tôi giải thích ông nói thế có nghĩa gì để giúp cuộc trò chuyện nhanh hơn một chút. Cả hai chúng ta đều quá mệt mỏi để ngồi đây cả ngày, phải không nào?”

“Giải thích tôi nói thế có nghĩa gì ư? Chẳng lẽ tôi đã không diễn đạt ý mình đủ rõ ràng hay sao? Đây là ngoại giao cấp cao nhất; phiên dịch viên không thể cứ ngồi đó bịa ra các thứ được!”

Tất nhiên rồi. Nombeko hứa sẽ cố gắng bịa ít càng tốt từ bây giờ, và cô quay sang Chủ tịch nói rằng Thủ tướng không hài lòng với những gì cô đã thêm vào cuộc trò chuyện.

“Cũng dễ hiểu thôi,” ông Hồ Cẩm Đào nói. “Nhưng hãy dịch điều này; nói rằng tôi đã tiếp thu lời của Thủ tướng và của cô Nombeko và rằng tôi có cảm quan chính trị tốt để phân biệt chúng.”  

Vào lúc này, Hồ Cẩm Đào bắt đầu trả lời dài dòng, nhắc đến Guantanamo ở Cuba, nơi các tù nhân bị giam năm năm chờ đợi để tìm ra tội. Thật không may là Chủ tịch cũng đã nhận thức đầy đủ về sự cố đáng tiếc năm 2002 khi Thụy Điển đã ngoan ngoãn nghe lời CIA, tống hai người Ai Cập vào tù và tra tấn, để rồi hóa ra ít nhất một trong hai người là vô tội.

Chủ tịch và Thủ tướng tiếp tục trao đổi qua lại vài lượt đến khi Fredrik Reinfeldt nghĩ rằng thế là đủ. Thế là ông đã chuyển sang vấn đề môi trường. Phần này của cuộc đàm thoại trơn tru hơn.

Một lát sau, họ được phục vụ trà và bánh – người phiên dịch cũng được. Trong không khí cà phê thân mật, chủ tịch nhân dịp này kín đáo nhận xét, bày tỏ hy vọng rằng tấn kịch ngày hôm qua giờ đã được giải quyết tốt hơn.

Vâng, cảm ơn, Thủ tướng đáp, đúng vậy, nhưng trông không thuyết phục lắm. Nombeko có thể thấy Hồ Cẩm Đào muốn biết nhiều hơn, và hoàn toàn vì lịch sự, cô nói thêm – sau lưng Reinfeldt – rằng quả bom đã được khóa trong hầm và lối vào có tường bịt kín cho an toàn. Sau đó, cô nghĩ rằng có lẽ mình không nên ra như thế, nhưng ít nhất nó không phải là bịa.

Khi còn trẻ, Hồ Cẩm Đào đã từng làm một chút công việc liên quan đến vấn đề vũ khí hạt nhân (bắt đầu với chuyến đi của ông tới Nam Phi), và ông rất tò mò về quả bom này, thay mặt cho đất nước mình. Chắc chắn, tuổi của nó đã một vài thập kỷ, và Trung Quốc không cần quả bom; quân đội Trung Quốc có khá nhiều megaton rồi. Nhưng nếu tất cả các báo cáo tình báo là chính xác thì quả bom ở dạng tháo rời có thể cung cấp cho Trung Quốc một cái nhìn độc đáo vào công nghệ vũ khí hạt nhân của Nam Phi – đúng ra là người Israel. Và nhờ thế, nó có thể trở thành một phần quan trọng của trò ghép hình phân tích các mối quan hệ và thế mạnh tương đối giữa Israel và Iran. Iran đã là bạn tốt với Trung Quốc. Hoặc tốt nửa vời. Dầu và khí gaz tự nhiên đổ sang phía đông từ Iran, trong khi đồng thời, Trung Quốc chưa bao giờ có các đồng minh nào phiền phức hơn những người ở Tehran (trừ Bình Nhưỡng). Bên cạnh những chuyện khác, họ cực kỳ khó đoán. Có phải họ đang trong quá trình xây dựng vũ khí hạt nhân cho riêng mình? Hay họ chỉ có những vũ khí thông thường và khoác lác ầm ĩ lên thôi.

Nombeko cắt ngang suy nghĩ của Hồ Cẩm Đào:

“Tôi nghĩ chắc ông đang ngẫm nghĩ về quả bom, ngài Chủ tịch. Hay để tôi hỏi Thủ tướng liệu ông ấy có sẵn sàng tặng nó cho ông không nhé? Như một món quà để củng cố hòa bình và tình hữu nghị giữa hai nước?”

Trong khi Chủ tịch Hồ Cẩm Đào nghĩ có thể có những món quà tốt hơn, hòa bình hơn là một quả bom nguyên tử ba megaton thì Nombeko tiếp tục nói, lý luận rằng Trung Quốc đã có rất nhiều bom loại đó, thêm hay bớt một quả cũng chẳng hại gì. Dù sao, cô chắc chắn rằng Reinfeldt sẽ rất hạnh phúc thấy quả bom biến mất sang phía bên kia Trái đất. Hoặc thậm chí xa hơn, nếu có thể được.
Hồ Cẩm Đào đáp rằng chắc chắn bản chất của bom nguyên tử là gây hại, dù không mong muốn cũng thế. Nhưng cho dù cô Nombeko đã đúng đoán rằng ông quan tâm đến quả bom Thụy Điển, ông khó có thể yêu cầu Thủ tướng một điều như vậy. Cho nên ông đề nghị Nombeko trở lại với việc phiên dịch của mình trước khi Thủ tướng có lý do để nổi cáu lần nữa.

Nhưng đã quá muộn:

“Cô đang nói gì thế hả, vì Chúa?” Thủ tướng giận dữ nói. “Việc của cô là dịch. Không được làm gì hơn nữa!”

“Vâng, tôi xin lỗi, ông Thủ tướng; Tôi chỉ cố gắng để giải quyết một vấn đề cho ông ta,” Nombeko nói. “Nhưng nó không xong rồi. Hai ông cứ tiếp tục nói chuyện. Môi trường và nhân quyền và các thứ như thế.”

Cảm giác lặp đi lặp lại của Thủ tướng về hai bốn giờ qua lại trỗi dậy. Điều không thể  xảy ra lần này là phiên dịch viên của chính ông đã đi từ chỗ bắt cóc người sang bắt cóc cuộc nói chuyện với một nguyên thủ quốc gia khác.

Trong giờ ăn trưa, Nombeko được nhận khoản thù lao mà cô chẳng hề yêu cầu mà cũng không được đề nghị trước. Cô vẫn giữ cuộc trò chuyện sôi nổi giữa Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, Thủ tướng, và các giám đốc của Volvo, Electrolux, và Ericsson - và hầu như không xen vào chuyện gì hết. Chỉ có một vài trường hợp cô lỡ lời một chút. Chẳng hạn như khi Chủ tịch bắt đầu cám ơn giám đốc điều hành Volvo lần thứ hai về món quà tuyệt vời ngày hôm nọ và nói thêm rằng người Trung Quốc không thể chế tạo ô tô đẹp như thế, thì thay vì nói những điều tương tự một lần nữa, Nombeko gợi ý rằng ông và nước ông có thể mua tất cả Volvo để khỏi phải ghen tị gì nữa.

Hay khi Giám đốc điều hành của Electrolux thảo luận về cách thức bán các sản phẩm khác nhau của công ty ở Trung Quốc, thì Nombeko hiến kế cho ông Hồ Cẩm Đào rằng, với tư cách là Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông có thể cân nhắc tặng một món quà Electrolux nho nhỏ để khích lệ tất cả các đảng viên trung thành.

Chủ tịch nghĩ đây là một ý tưởng hay nên hỏi giám đốc điều hành Electrolux ngay tại bàn rằng liệu ông sẽ được giảm giá thế nào nếu đặt mua 68.742.000 chiếc ấm điện.

“Bao nhiêu ạ?” Giám đốc điều hành Electrolux hỏi.

... Muốn biết kết cục thế nào thì phải đọc. Tác giả để cho Chủ tịch TQ kết thúc sự lộn xộn - có lẽ có dụng ý.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm