Cơ hội chết
.
Hôm rồi mới biết là một chị có quen sơ sơ, chồng mới tự tử.
Sao lại thế? Chồng làm quản lý dự án xây dựng... Trước khi thắt cổ tự tử ở nhà, anh có viết mấy chữ, nói rằng mình quyết định ra đi vì áp lực công việc.
Vậy lý do người ta tự tử thì có nhiều, nhưng hình như là người nào quyết định chấm dứt cuộc đời mình thường quyết định chóng vánh. Kẻ nào cứ lảm nhảm, giá mà chết đi được một lúc, hay là muốn chết quách đi rồi, thực ra không chết được. Vì cái lý do để chết không đủ mạnh.
Chắc chồng chị ấy đã tới đường cùng. Dự án có lẽ không có đường lui, dây dưa quá nhiều bên, không ai gỡ cho được. Đi tù cũng không phải muốn mà được ngay, sẽ là các thủ tục tố tụng, giải trình, thanh toán, khai ai giấu ai hay làm sáng tỏ gì với nhà chức trách, rồi dai dẳng những thời giờ đáo tụng đình, những sỉ vả hằn học lẫn đe dọa căm phẫn. Đồ tham nhũng, đồ hại dân, đồ khốn nạn, cho đến lúc tên tuổi mình bêu khắp nơi, trên báo lẫn quán nước, bấy nhiêu đó bằng việc chết nhiều lần.
Quyết định tự tử chắc giống một kiểu nhận thức "ngộ" cực mạnh, ập vào như nhận thiên khải. Chứ còn cái tâm lý cùn mòn, như số đông chúng ta mỗi khi chán đời, thì chết là một cảm hứng hơi sang trọng, ích kỷ và muốn vượt thoát hoàn cảnh vô vọng. Chúng ta hãy còn hi vọng.
Hồi cách đây chục năm, một cô bạn đi xem bói, thầy nói cô không sống được quá ba mươi tuổi. Cô về vẫn sống bình thường, thậm chí có phần vui vẻ hơn, cứ như cô ấy là một người khác hoàn toàn so với người mà bạn bè vẫn biết. Rồi cuối năm ấy bị tai nạn và chết ngay lập tức. Thế thì có phải là đã quyết định chấp nhận không? Nếu đã ý thức chờ cái chết, thì có khác gì tự tử.
Không rõ những người tự tử hụt thì họ có coi đó là một kinh nghiệm đáng kể trong cuộc đời không? Họ có nghĩ, sao mình dại dột, hay là cơ hội mình đã bỏ qua mất rồi!
.
Hôm rồi mới biết là một chị có quen sơ sơ, chồng mới tự tử.
Sao lại thế? Chồng làm quản lý dự án xây dựng... Trước khi thắt cổ tự tử ở nhà, anh có viết mấy chữ, nói rằng mình quyết định ra đi vì áp lực công việc.
Vậy lý do người ta tự tử thì có nhiều, nhưng hình như là người nào quyết định chấm dứt cuộc đời mình thường quyết định chóng vánh. Kẻ nào cứ lảm nhảm, giá mà chết đi được một lúc, hay là muốn chết quách đi rồi, thực ra không chết được. Vì cái lý do để chết không đủ mạnh.
Chắc chồng chị ấy đã tới đường cùng. Dự án có lẽ không có đường lui, dây dưa quá nhiều bên, không ai gỡ cho được. Đi tù cũng không phải muốn mà được ngay, sẽ là các thủ tục tố tụng, giải trình, thanh toán, khai ai giấu ai hay làm sáng tỏ gì với nhà chức trách, rồi dai dẳng những thời giờ đáo tụng đình, những sỉ vả hằn học lẫn đe dọa căm phẫn. Đồ tham nhũng, đồ hại dân, đồ khốn nạn, cho đến lúc tên tuổi mình bêu khắp nơi, trên báo lẫn quán nước, bấy nhiêu đó bằng việc chết nhiều lần.
Quyết định tự tử chắc giống một kiểu nhận thức "ngộ" cực mạnh, ập vào như nhận thiên khải. Chứ còn cái tâm lý cùn mòn, như số đông chúng ta mỗi khi chán đời, thì chết là một cảm hứng hơi sang trọng, ích kỷ và muốn vượt thoát hoàn cảnh vô vọng. Chúng ta hãy còn hi vọng.
Hồi cách đây chục năm, một cô bạn đi xem bói, thầy nói cô không sống được quá ba mươi tuổi. Cô về vẫn sống bình thường, thậm chí có phần vui vẻ hơn, cứ như cô ấy là một người khác hoàn toàn so với người mà bạn bè vẫn biết. Rồi cuối năm ấy bị tai nạn và chết ngay lập tức. Thế thì có phải là đã quyết định chấp nhận không? Nếu đã ý thức chờ cái chết, thì có khác gì tự tử.
Không rõ những người tự tử hụt thì họ có coi đó là một kinh nghiệm đáng kể trong cuộc đời không? Họ có nghĩ, sao mình dại dột, hay là cơ hội mình đã bỏ qua mất rồi!
.
Nhận xét
Nhưng đúng là người Việt mình không có "văn hóa chết" như người Nhật. Đâm ra tự tử có vẻ có màu sắc bí hiểm và sang trọng đầy bản lĩnh!
Nhưng cho phép em nói một lời sáo rỗng "Chết là việc duy nhất không thể làm lại được". Sống thì khó khăn hơn chết rất nhiều.
Hì, thích cái còm của lvu.
Chắc chắn là đúng chứ. Đúc ra cái kết này sau nhiều lần mong muốn có kẻ vô tình bắn nhầm mình đi cho xong đời. :)
Sau này nhiều lúc em cũng nghĩ đến tự tử, nhưng mà đúng là khóc lóc một hồi, người lả đi thì ý định cũng lả theo luôn.
Giờ thì tạm thời không có ý định đó và cũng không muốn chết theo cách đó, vì càng ngày càng nhận thấy sự sống thật là quý giá, chỉ những kẻ ngu dại mới vứt bỏ mạng sống của mình. Sống cực nhọc, đau khổ, nghèo mạt mấy cũng được, nhưng mà phải sống!