Tranh Đà Lạt
.
Ngày mai là ngày chắc vẫn còn nhiều kỷ niệm với người Sài Gòn. Chắc là trừ Giáng sinh ra thì ngày 30-4 là ngày thành phố nhiều đèn đuốc nhất. Đợt này chưa đi đâu đến đâu nên thấy SG sạch đẹp và thông thoáng, chưa biết mùi tắc đường hay là đào bới gì. Nên cứ nhất trí là đẹp.
Nhưng mà chẳng biết viết gì. Lâu cũng chẳng vào blog hay FB đọc. Thay vì viết thì có mấy cái tranh vẽ mấy hôm đi chơi Đà Lạt. Đà Lạt với mình vẫn đẹp, dù đã bị đào bới và xây dựng cơi nới nhiều.
Trên là một ngã ba trên đường Cô Giang, nằm trên ngọn đồi. Ngôi biệt thự hoang phế làm nơi tập kết phế liệu.
Còn trên là một biệt thự cũng bỏ hoang ở đường Nguyễn Du, phía bên kia đồi. Lúc vẽ có mấy ông già đi qua, bảo sao không vẽ cái nhà nào đẹp mà vẽ cái này, vẽ thêm mấy thằng nghiện xì ke vào nữa.
Cái trên không thật ưng ý lắm, có lẽ vì mấy cái mái nhà trường CĐ Sư phạm vẽ hơi kỹ và bị cứng.
Trên là cảnh trên đường đi Trại Mát. Những ngọn đồi đầy những nhà lồng trồng hoa và ruộng rau.
Đây cũng là cùng chỗ ngồi nhưng nhìn ra hướng khác. Hai bức cuối này vẽ cùng trong một buổi sáng, cũng là hai bức mình thích hơn cả. Mỗi bức này vẽ bằng màu goache (mua ở đường Lê Lợi, SG, chẳng biết có phải goache không mà sền sệt, vẽ lên như sơn dầu), mất độ 2 tiếng một bức. Tranh phong cảnh ngoài trời không thể vẽ lâu hơn trong 1 buổi, lâu quá 3 tiếng là ánh sáng đã khác. Nếu vẽ sơn dầu thường là tại nhà vẽ lại, phải vẽ nhiều buổi cùng thời gian nếu như ngoài trời, nhưng nếu vậy rất bất tiện khi mang đi lại do sơn ướt.
Ở SG chẳng hiểu chỗ nào bán bột màu, mình vẫn thích vẽ bột màu hơn vì độ xốp và trong trẻo. Lần cuối mình vẽ phong cảnh chắc đã 3-4 năm rồi. Thấy vui vì bây giờ màu sắc có vẻ tươi vui hơn, nhưng một số thứ vẫn còn chưa được mềm, chắc do hơi cứng bút.
.
Ngày mai là ngày chắc vẫn còn nhiều kỷ niệm với người Sài Gòn. Chắc là trừ Giáng sinh ra thì ngày 30-4 là ngày thành phố nhiều đèn đuốc nhất. Đợt này chưa đi đâu đến đâu nên thấy SG sạch đẹp và thông thoáng, chưa biết mùi tắc đường hay là đào bới gì. Nên cứ nhất trí là đẹp.
Nhưng mà chẳng biết viết gì. Lâu cũng chẳng vào blog hay FB đọc. Thay vì viết thì có mấy cái tranh vẽ mấy hôm đi chơi Đà Lạt. Đà Lạt với mình vẫn đẹp, dù đã bị đào bới và xây dựng cơi nới nhiều.
Trên là một ngã ba trên đường Cô Giang, nằm trên ngọn đồi. Ngôi biệt thự hoang phế làm nơi tập kết phế liệu.
Còn trên là một biệt thự cũng bỏ hoang ở đường Nguyễn Du, phía bên kia đồi. Lúc vẽ có mấy ông già đi qua, bảo sao không vẽ cái nhà nào đẹp mà vẽ cái này, vẽ thêm mấy thằng nghiện xì ke vào nữa.
Cái trên không thật ưng ý lắm, có lẽ vì mấy cái mái nhà trường CĐ Sư phạm vẽ hơi kỹ và bị cứng.
Trên là cảnh trên đường đi Trại Mát. Những ngọn đồi đầy những nhà lồng trồng hoa và ruộng rau.
Đây cũng là cùng chỗ ngồi nhưng nhìn ra hướng khác. Hai bức cuối này vẽ cùng trong một buổi sáng, cũng là hai bức mình thích hơn cả. Mỗi bức này vẽ bằng màu goache (mua ở đường Lê Lợi, SG, chẳng biết có phải goache không mà sền sệt, vẽ lên như sơn dầu), mất độ 2 tiếng một bức. Tranh phong cảnh ngoài trời không thể vẽ lâu hơn trong 1 buổi, lâu quá 3 tiếng là ánh sáng đã khác. Nếu vẽ sơn dầu thường là tại nhà vẽ lại, phải vẽ nhiều buổi cùng thời gian nếu như ngoài trời, nhưng nếu vậy rất bất tiện khi mang đi lại do sơn ướt.
Ở SG chẳng hiểu chỗ nào bán bột màu, mình vẫn thích vẽ bột màu hơn vì độ xốp và trong trẻo. Lần cuối mình vẽ phong cảnh chắc đã 3-4 năm rồi. Thấy vui vì bây giờ màu sắc có vẻ tươi vui hơn, nhưng một số thứ vẫn còn chưa được mềm, chắc do hơi cứng bút.
.
Nhận xét
Khó mua nhà đấy !