Cảm giác mạnh kiểu Thái

1. Nhớ hồi còn nhỏ, mọi người nói đến Thái Lan là hình dung ra một nước suy đồi cả về văn hóa lẫn kinh tế. Suy đồi về xã hội vì toàn làm điếm với SIDA. Về văn hóa vì toàn phim cấp 3 với sặc mùi nỉ non TVB-style. Về kinh tế vì chỉ là một xã hội tiêu thụ, sân sau của các thế lực đế quốc mại bản. Suy đồi ấy là so với nước ta. Nước ta không ai ủng hộ điếm với lại con số SIDA "luôn luôn được kiểm soát", trong khi đồn rằng nhà sư Thái Lan còn bị nhiễm HIV nữa là. Nước ta phim ảnh lành mạnh, dẫu còn đen trắng nhiều nhưng đi vào lòng người đầy thánh thiện và xây dựng nhân cách, lại có những tìm tòi có đẳng cấp. Nước ta còn có dàn nhạc giao hưởng, chứ Thái làm gì có? Kinh tế thì nước ta dù bước vào kinh tế thị trường cũng vẫn đầy tự lực cánh sinh và hợp tác quốc tế chứ đâu có nhờ vào chiến tranh VN mà dựa hơi Mỹ làm giàu như bọn chư hầu kia đâu?

Nhưng ngay từ ngày ấy, hàng Thái đã là cái gì hấp dẫn và mê hoặc, trước nhất là hình thức, sau đến sự phong phú và lạ. Đến nay thì hàng Thái vẫn tỏ ra hơn hàng Tầu vì vẫn lạ và độc hơn, thời trang hơn. Và giá cả thì có thể không rẻ hơn nhưng ắt là có cơ sở tin tưởng hơn so với thứ hàng đánh qua biên giới kia.

Nhưng Thái lại hay bất ổn. Ở nhà nghe Thái bạo loạn, sân bay bị phong tỏa mà hãi. Công nhận là nước này phức tạp có bài, 25% gốc Tầu nắm kinh tế, dân miền Nam lại dính quả Hồi giáo, dân nông thôn ủng hộ Thaksin trong khi dân thành thị lại chối ông này. Nhưng Thái tôn sùng vua, người Thái lại dễ cười, chắp tay cúi chào cho dù khách chẳng mua chẳng bo. Người Việt có lẽ trần đời mới được nếm cảm giác đế vương (có vẻ vô điều kiện) như thế này.

2. Cô ca sĩ hát ở quán Savoye trông có vẻ đẹp tự nhiên, nói tiếng Anh giọng chuẩn, dáng vẻ nữ tính, da trắng nhưng không phải gốc Tàu. Dân Philipines chăng? Quả đúng vậy - vì kiểu châu Á như cô lại thành hiếm. Người Thái ở thành phố bây giờ thật chẳng biết đực cái thế nào nữa. Trừ khi là phụ nữ gốc Tàu da trắng, mắt một mí và dáng mảnh dẻ, còn thì con trai Thái "trắng" ăn mặc trang điểm như Hàn Quốc hay F4 Đài Loan, hoặc metrosexual quá mức, đi lại tha thướt "anh/em đi như chiều đi". Con gái Thái gốc vốn đen và nét thô, lại cứ hay trang điểm đậm nên đâm ra các cô này trông chẳng khác đám trans cũng đen và thô, cũng trang điểm đậm. Con trai Thái đen mà ăn mặc điệu cũng thành đồng hạng với hai cánh này nốt. Đi trên đường phố dễ gặp người như thế, đố biết đâu mà lần. Đám cave đứng đường mà trong ánh nhập nhoạng thì xấu rồi, nhưng các cô trans có khi còn đẹp hơn phụ nữ thường.

Đám trans dường như có mỗi việc là ăn mặc thật đẹp, thật diêm dúa để kéo khách chụp ảnh, chắc để promotion cho quán bar (bên cạnh lý do là hạnh phúc khi được công chúng quan tâm và thừa nhận vẻ đẹp của mình). Có cô còn đẹp như... Tăng Thanh Hà. Nhưng cũng có các cô phì nộn cố tố cái sự dị mọ của mình lên, như show diễn hài. Nhưng xấu nhất là đám gái múa cột ở những cái Soi (ngõ) bên trong. Ở VN mình, phải chân dài với xinh mới mong giật khách. Ở đây, chân ngắn với bụng to hơn ngực cũng múa cột được, miễn là dẻo.

Trong không khí hỗn độn của nhạc, ánh đèn loe lóe, có những ông già Tây đi xe lăn, tay run rẩy Parkinson vẫn lần mò vào, mắt hau háu háo hức xem. Thời khủng hoảng kinh tế, lại sau bạo loạn, dù vãn người hơn nhưng vẫn đông hơn VN. Thấy nhiều dân Nga sang chơi, đi theo hàng đoàn cả gia đình. Cô ca sĩ cùng anh bạn diễn hát Tình ca du mục bằng tiếng Nga để tặng cho một cô bé Masa nào đấy ở dưới bàn tiệc.

3. Nước biển xanh trong rợn người. Chẳng có vẻ gì là dễ chết cả. Vài nghìn người chết ở đây vì sóng thần đã là quá khứ. Nhưng san hô thì chả còn mấy, không ăn nhằm gì với san hô Nha Trang hay Vĩnh Hy. Bãi cát thì hơi nhiều đá và vỏ ốc cùng xác san hô. Cá ở đây quen được nhử mồi nên cứ vây lấy người bơi, dạn dĩ đến độ cắn cả chân người. Khách Tây trầm trồ với những đảo đá. Sao không đến Hạ Long mà ồ à chứ, VN có cả đống. Nhưng VN chẳng biết chắp tay "Khawp khun khawp" với lại "Sawadee". Mắt người VN lại lanh lợi quá, đảo như rang lạc chứ không khiến người ta yên trí như cái mắt cá lờ đờ của người Thái làm du lịch.

Viết tiếp:

Chắc là phim The Beach nổi tiếng thật. Thứ nhất là cái đảo Phi Phi ăn theo bộ phim có Leonardo di Caprio đóng nên thôi rồi là lũ lượt bọn thanh niên da trắng, đứa nào đứa nấy no đủ đẹp đẽ. Nhưng nghịch dại cũng khó đỡ. Cả lũ trêu chọc bọn khỉ, để cả mấy con vật tội nghiệp nổi đóa, phi từ trong bãi cát ra, móng vuốt như sẵn sàng cào cấu, làm các hành khách yếu bóng vía sợ mất mật. Một quả dừa ném bụp một cái bắn xuống nước, cả lũ người cười hô hố lên. Trên phim cũng mô tả một đám người văn minh trở nên hung tợn trong cảnh lạc bầy, người cũng như thú. Phim cũng không dạy cư xử được nhỉ. Thứ hai là phần 2 bộ phim Nhật ký tiểu thư Jones cũng dựng nên cảnh các nhân vật đi sang Thái Lan, bất chấp tiểu thuyết không có. Và trên máy bay thì có hai nhân vật liếc mắt đưa tình vì cùng đọc cuốn The Beach. Thế mà Leo đến giờ vẫn chưa giành tượng Oscar. Hãy đóng phim The Mountain đi. Nhưng thôi rồi, Jake Gyllenhaal và Heath Ledger đã đóng The (Brokeback) Mountain mà chỉ được đề cử Oscar cả đôi. Biển không, núi không, vậy Viện Hàn lâm thích cái gì? Thích bóng đêm, thích đen tối. Quả đáng tội, Heath Ledger cũng ăn một giải Oscar nam phụ cho phim The Dark Knight và rồi chết liền năm đó. Hi vọng Leo không đến nỗi giành Oscar rồi chết ngay.

4. Đi Thái Lan quả thực là dễ nhất ngay cả với người già. Giá vé máy bay thì dễ chịu hơn đi các nước khác, ăn uống thì cũng dễ nuốt hơn là Trung Quốc, dù không hoành tráng di tích bằng. Thái Lan có lẽ là vỡ lòng du lịch cho những người Việt bắt đầu có điều kiện hưởng thụ chút. Vừa có tâm linh (nước có Phật giáo là quốc giáo), có hình ảnh cung đình vàng son (Hoàng gia Thái cũng hào nhoáng), lại vừa có ẩm thực (đồ ăn Thái ngon như đã nói), lại hiện đại (hơn VN là cái chắc, Hà Nội với SG đã có tàu điện ngầm với tàu điện trên cao đâu. À, tuyến Cát Linh - Hà Đông lại vừa bị dừng rồi, vẫn chỉ có mấy trăm cái cột dựng lên thôi) - quả là một điểm đến không thể tốt hơn. Ấy là chưa nói đến mua sắm và thử cảm giác mạnh.

Cảm giác mạnh ở đây, theo như các cụ bà trong đoàn cơ quan bà chị tôi nói, là mấy cái món "xếch xâu". Thôi thì đã xem queer show rồi, Tiffany với lại Diamond gì đấy, các cụ nghỉ ở khách sạn hoặc đi mát xa chân đi, để đám thanh niên đi xem cái cảm giác mạnh kia. Bắn bóng bàn bằng cửa mình, nuốt dao cạo bằng cửa mình... Kinh, nghe đến là các cụ đã khó thở rồi. Bọn Thái này đúng là lăng nhục đàn bà. Chúng mình sống qua thời chiến tranh, giáp mặt kẻ thù chẳng một giây nao núng, đời nào chấp nhận nổi.

Nhưng thấy thanh niên rậm rịch đùa trêu nhau suốt cả ngày, các cụ đâm sốt ruột. Mà nghĩ đến cảnh bọn trẻ đi hết, mấy bà già ngồi giãi thẻ với nhau cũng chán. Thế thôi để tao đi xem thế nào. Sợ quái gì, tao sống tròn hoa giáp rồi. Cánh trẻ nửa can ngăn, nửa nhử mồi khích bác. Rút cục xuống đến sảnh, chia làm hai. Có hai, ba cụ bà đã máu thì đừng hỏi bà cháu là ai. Mấy cụ còn lại theo trường phái cổ điển, đi mát xa chân ở cạnh sảnh khách sạn cho lành.

Các cụ vào phòng mát xa, đã thấy cả dàn nhân viên chắp tay thi lễ, người nhanh nhẹn dâng nước, kẻ mau lẹ tung khăn. Các cụ tấm tắc khen, bọn Thái nó làm dịch vụ tốt quá, làm nghề phục vụ tử tế thế chứ. Ở nhà mình cứ nghĩ làm cái nghề đấm bóp là dễ sinh tệ nạn, đâm ra đi ra hàng quán mà cứ như xin cho. Đến bọn ô sin lúc nào cũng tấp tểnh nghỉ, có đứa nào chịu coi đấy là một nghề tử tế đâu! Một pha mát xa chỉ kéo dài bốn mươi lăm phút. Cánh đi xem "xếch xâu" vẫn chưa về. Thôi chết rồi, bọn mình chẳng đứa nào có chìa khóa phòng. 

Nghĩ lại thì các cụ cũng không hiểu tại sao không dám hỏi lễ tân, mà cũng chẳng biết hỏi gì, tiếng Anh tiếng Thái biết nói sao. Mấy bà già đành nửa nằm nửa ngồi ở xa lông sảnh khách sạn, đợi cái lũ chết tiệt kia mau mau về mở cửa. Xem gì mà xem kỹ thế.

Thêm một tiếng đồng hồ nữa mới thấy đội bạn về. Cười nói rôm rả. Vui chưa kìa, hớn chưa kìa. Bọn trẻ chốc chốc cười rinh rích, lại còn quay sang chọc hai cụ bà đi cùng: "Phê nhé. Các cụ sáng mắt bổ não nhé." Bà tròn hoa giáp đỏ bừng mặt: "Bố tiên sư nhà nó! Nó cho các bà xem... xem... địt nhau!" "Đòi về nó không cho về! Con với cháu!"

Cánh trẻ cười rũ, "ơ hay, bọn con đã báo trước ở nhà rồi còn gì. Các bà đòi đi đấy chứ."

Về phòng, các cụ hối hả đi tiểu, hối hả uống nước, hối hả lấy máy đo huyết áp ra kiểm tra mạch. Sợ quá, cứ như tăng xông bà ạ. 180/120. Đúng là cảm giác mạnh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm