Hán Hồ

.

.
Bây giờ gần như làm việc gì trên máy tính mà không có internet thì không làm được, mặc dù nhiều việc kia rõ ràng độc lập với thế giới mạng. Được ở một cái nhà rất to (tuy trống hoác), phố lớn, nhưng mà internet không, TV cũng chẳng, nên coi như mình đi di dưỡng tinh thần!

Sài Gòn lần này vào, trời mát mẻ, chỉ hoe hoe nắng "cho dzừa lòng nhau" (phóng tác từ thơ ai nhỉ, Hồ Dzếnh thì "Trời không nắng cũng không mưa, chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung", còn Nguyễn Bính: "Hàng cây nói với lề đường, những khi đổ lá là thường nhớ nhau"). Tiếc là không có xe máy, vả lại đang chưa xong việc nên cũng chưa muốn đi đâu. Sao mà giờ lười thế, hồi đầu thì hăm hở sục sạo... Được bác Goldmun hỏi trên FB, sáng nay đã thấy mùa thu Sài Gòn chưa. Dạ thưa, đã thấy Trưng Vương khung cửa mùa thu rồi. Nhưng ngày nghỉ, không thấy cái vạt áo nào bay tốc lên trong gió rất sẵn và mây vần vũ này. Thật nao lòng, khi em ra đi, Hà Nội trời mưa hoàng hôn trên thành phố heo may vào hồn, khi đến Tân Sơn Nhất, em thấy mây đầy trời, đâu đâu cũng long lanh thu phương Nam chạnh nhớ bao niềm thề... Thấy em viết văn hay không, chả kém ca từ Phạm Đình Chương nửa thế kỷ trước nhỉ.

Ở SG thì dịch vụ gì cũng sẵn, mặc dù cảm giác là chi phí ban đầu cao. Nhưng tiện nhất là không bị giới hạn thời gian và địa điểm, không bị yêu cầu ra về nếu như không gọi thêm đồ uống, không bị canh me khi ngồi lâu quá. Hôm qua là một ngày đầy ắp văn hóa, sáng cà phê thứ bảy với anh Tạ Mỹ Dương (MC), bác Dương Thụ nhà đăng cai, các bác Nguyên Ngọc, Lưu Trọng Văn với các cây (bồ) đề kiến trúc quy hoạch như cụ Thao, cụ Huấn, thầy Kính... chiều thì một nhân vật khác gặp riêng. Tối, sau khi ăn một suất bít-tết (cảm ơn anh Dương đã chiêu đãi và chị So cùng bạn Xanh nữa) thì sấp ngửa chạy ra cảng Sài Gòn xem ĐFS nhà bạn Lâm, xem các bạn thời trang định nghĩa Freedom (tên chương trình) là gì. Theo như cảnh kết của ĐFS đấy thì tự do là một cô Tây bế hai con búp bê (hai đứa bé) chia đôi lời ru cho hai chàng trai nước Việt ôm nhau, mắt sáng ngời nhìn về hướng máy ảnh. Nói chung là thấy làm thời trang là thứ phải có duyên, nó phải thể hiện điều gì đó mà người bình thường như mình không nghĩ đến - không có năng lực để tạo nên sự duyên dáng của con người thông qua cái vỏ ngoài - điều làm cho người khác thấy dễ chịu và vui vẻ.

Đôi khi muốn về ngay HN để ngồi viết ra cái gì đấy, nhưng thể nào cũng sẽ có nhiều việc phải làm để rồi chẳng xong cái gì cả. Nhưng ở đây lại cảm thấy như mình thiếu thiếu dụng cụ để làm cho tốt. Mới chỉ đến lúc ngày nghỉ nên không dính quả tắc đường, dù thấy lô cốt cứ giăng giăng, thấy nhà cửa và cuộc sống cũng tẻ tẻ như mọi nơi. Bắt chước lối bi kịch u uất của vài người tha hương, thấy tự nhiên có cái nỗi buồn kiểu "hành ca":

Về đâu ta biết về đâu chứ
Mặt đất đâu đâu cũng Hán Hồ

hay là cái câu gì nữa của Tô Thùy Yên mà không nhớ ra. Nhưng thực tế là cảm thấy đầu óc đang rất nhẹ nhõm, muốn đi chơi loăng quăng. Nếu đời mình chỉ có một việc và một kênh tư duy thì thích. Thấy rút cục ông Chế Lan Viên nói chẳng sai:


Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả

Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn


Thời các ông ấy, khổ bỏ cha, nhưng đúng là các ông ấy sống bằng cái đẹp tự dệt lấy, cái hạnh phúc như thế (lâng lâng đỉnh cao muôn trượng, năm châu bốn bể đều là anh em), thời khác biết nhiều hơn, phải chăng hơn, nhưng nhìn đâu cũng là Hán Hồ!

Viết xong thấy nắng bừng lên, đường bỗng ầm ầm xe. Nhại Nguyễn Bính tiếp nào:

Chiều nay sau một cơn mưa lớn

Sài lộ bừng lên dưới nắng vàng

Tại vì vần trắc rơi vào chữ thứ hai câu dưới nên chẳng thay bằng Sài Gòn hay Sài Thành thay cho Hà Nội trong nguyên câu thơ gốc được. Mà Sài Gòn cũng chẳng thay Hà Nội được, trên thực tại dĩ nhiên là thế.

Ảnh trên đầu và dưới đây là hình cái nhà cổ nhất Sài Gòn hiện còn - là tòa nhà do Nguyễn Ánh cho dựng năm 1790 để linh mục Bá Đa Lộc (Pigneau de Behaine) ở. Lúc đầu nhà này ở chỗ Thảo Cầm Viên bây giờ, đến năm 1900, được chuyển về cùng với tòa Giám mục ở vị trí số 180 Nguyễn Đình Chiểu, Q.3 bây giờ. Ảnh chụp từ năm 2007, cũng "một mùa thu trước xa lăm lắm" :-)





















.

Nhận xét

Goldmund đã nói…
Bạn TQ bứt rứt vì "không kết nối" à? Trưa mai rảnh thì đi ăn nhé.

PS: Ngồi viết ở SG cũng được, cứ gì phải về HN?
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Nhất trí rồi. Đúng là viết ở đâu cũng là làm việc, nhưng cứ hay biện minh cho cái thói lười thôi. :-)
QUANG DONG đã nói…
Hán Hồ là gì?
lvu đã nói…
Entry này của bạn Q có tâm trạng vui nhỉ. Kiểu này dễ hợp với SG hơn HN đó.
Nguyễn Trương Quý đã nói…
@X30: Xin lỗi vì giờ mới vào blog được. Thực ra câu nguyên văn lúc đó tôi quên, là thơ của Nguyễn Bắc Sơn:
Về đâu, cũng là về đâu đó
Đâu cũng đìu hiu đất Hán Hồ.
Tôi mượn chữ Hán Hồ là chỉ kiểu phiếm danh thôi. Chữ Hán Việt nghe hơi hoài cổ, vậy thôi.
@Lvu: Vậy mà cuối cùng, tôi lại về HN đấy.

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm