Our Allen-style
.
Thường thì theo quán tính, người ta hay chọn nhau thành cặp vì tiêu chí "hợp ý tâm đầu". Nhưng cái lý thuyết này rất dễ hỏng trong thực tế, vì không phải giống nhau mà đã vui. Khi chẳng có gì khác lạ thì hết muốn khám phá, nữa là muốn nói chuyện.
Tuy vậy, người Việt gặp nhau mà muốn kéo dài câu chuyện thì thường nói về cái gì? Ngoài chủ đề gia đình, con cái, tiền bạc, thì đến chuyện chính sách kinh tế ảnh hưởng đến chứng khoán, hay các vụ làm ăn, và nói chung là cơ man bức xúc bên bàn nhậu. Nói như kiểu Đỗ Kh. trong Văn minh quầy quán (Ký sự đi Tây) thì cỡ Tổng thống, Thủ tướng hay tổng trưởng, đều là "con" (tiếng Pháp) hết. Người Việt nói chung nếu không phải dân viết lách thì chẳng ma nào ngồi tán chuyện về cuốn sách mới đọc hay bài hát nào hay. Phù phiếm lắm! Thật đúng là chẳng cái gì vừa xa lạ vừa sáo rỗng bằng việc trích dẫn ai đấy, ví dụ có hồi đi làm cơ quan tin học cũ, đang hồi ăn uống, có một cậu nói "chính trị gia làm cho lịch sử sinh động hẳn lên" rồi vỗ vai mình: "Thiệp nói thế phải không?" Đang nhồm nhoàm rau bí xào tỏi với bê tái chanh, sao lại dẫn dụ mấy cái này vào đây, mặt ai nấy phừng phừng lên, thật sinh động.
Hôm rồi, khai trương quán La Cantine Opera, ngồi với một cặp vợ Việt chồng Ireland. À, Irish mà lại viết báo, viết truyện ngắn cho Timeout nhé. Ừ, cũng hay, bằng vốn tiếng Vinglish nhăng cuội và mớ thông tin tào lao, mình cũng gọi là trao đổi được dăm câu về văn học Ireland, với những Samuel Becket (Oh, he's my favourite writer), rồi phim Ulysses với hai mươi phút diễn viên nam chính nằm trên giường với tiếng ngoài hình (cố gắng tái hiện mấy chục trang chỉ có 1 câu không dấu phẩy, dấu ngắt câu)... Rồi cũng buôn được chuyện người Irish có bao nhiêu phần trăm tóc đỏ, vv... Đại khái là cũng ra một cuộc đối thoại, trong khi vợ bạn này nói chuyện với chủ xị nhà hàng.
Rồi về nhà, nghĩ rằng, nếu có bạn Tây nào hỏi mình về Nguyễn Du với Truyện Kiều, chắc mình có thấy vui không nhỉ? À mà bạn này có hỏi về Số đỏ (Dumb Luck) với lại mấy truyện Hồ Anh Thái dịch, thêm vào việc hỏi xem ai là nhà văn nổi bật nhất có thể recommend hiện nay... Nghĩ cũng chẳng khác một cảnh trong phim Woody Allen, ba bốn người tán một chuyện có vẻ sách vở, rồi lại tản ra kết chuyện với người khác, nào là phim Chơi vơi đi Venice, rồi em Đỗ Hải Yến cứng đơ đơ hay mềm mềm thế nào, giá em ấy cứ đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, đừng mở miệng ra thì tốt hơn, nào là tí nữa cả hội mình đi xem bạn Di quay Bi ơi, đừng sợ ở Gầm Cầu. Nói chung là... danh từ riêng và tên riêng xuất hiện ầm ầm.
Nửa đêm, hội "Allen" lại đi ra phim trường. Có mỗi cảnh rót bia mà đạo diễn bắt quay đến 5 đúp thì hết bia, phải đi mua. Nữ biên kịch đi cùng nói, cho mình làm thì chắc xong béng rồi, nhưng làm như mình thì có mà ăn cám. Định bon chen vào làm vai quần chúng, nhưng thấy máy quay có thu hình vào đâu nên quyết định thôi, mình chỉ là nhà bình phẩm. Mà có bình phẩm được đâu, thu tiếng trực tiếp, xin đừng mở miệng.
.
Thường thì theo quán tính, người ta hay chọn nhau thành cặp vì tiêu chí "hợp ý tâm đầu". Nhưng cái lý thuyết này rất dễ hỏng trong thực tế, vì không phải giống nhau mà đã vui. Khi chẳng có gì khác lạ thì hết muốn khám phá, nữa là muốn nói chuyện.
Tuy vậy, người Việt gặp nhau mà muốn kéo dài câu chuyện thì thường nói về cái gì? Ngoài chủ đề gia đình, con cái, tiền bạc, thì đến chuyện chính sách kinh tế ảnh hưởng đến chứng khoán, hay các vụ làm ăn, và nói chung là cơ man bức xúc bên bàn nhậu. Nói như kiểu Đỗ Kh. trong Văn minh quầy quán (Ký sự đi Tây) thì cỡ Tổng thống, Thủ tướng hay tổng trưởng, đều là "con" (tiếng Pháp) hết. Người Việt nói chung nếu không phải dân viết lách thì chẳng ma nào ngồi tán chuyện về cuốn sách mới đọc hay bài hát nào hay. Phù phiếm lắm! Thật đúng là chẳng cái gì vừa xa lạ vừa sáo rỗng bằng việc trích dẫn ai đấy, ví dụ có hồi đi làm cơ quan tin học cũ, đang hồi ăn uống, có một cậu nói "chính trị gia làm cho lịch sử sinh động hẳn lên" rồi vỗ vai mình: "Thiệp nói thế phải không?" Đang nhồm nhoàm rau bí xào tỏi với bê tái chanh, sao lại dẫn dụ mấy cái này vào đây, mặt ai nấy phừng phừng lên, thật sinh động.
Hôm rồi, khai trương quán La Cantine Opera, ngồi với một cặp vợ Việt chồng Ireland. À, Irish mà lại viết báo, viết truyện ngắn cho Timeout nhé. Ừ, cũng hay, bằng vốn tiếng Vinglish nhăng cuội và mớ thông tin tào lao, mình cũng gọi là trao đổi được dăm câu về văn học Ireland, với những Samuel Becket (Oh, he's my favourite writer), rồi phim Ulysses với hai mươi phút diễn viên nam chính nằm trên giường với tiếng ngoài hình (cố gắng tái hiện mấy chục trang chỉ có 1 câu không dấu phẩy, dấu ngắt câu)... Rồi cũng buôn được chuyện người Irish có bao nhiêu phần trăm tóc đỏ, vv... Đại khái là cũng ra một cuộc đối thoại, trong khi vợ bạn này nói chuyện với chủ xị nhà hàng.
Rồi về nhà, nghĩ rằng, nếu có bạn Tây nào hỏi mình về Nguyễn Du với Truyện Kiều, chắc mình có thấy vui không nhỉ? À mà bạn này có hỏi về Số đỏ (Dumb Luck) với lại mấy truyện Hồ Anh Thái dịch, thêm vào việc hỏi xem ai là nhà văn nổi bật nhất có thể recommend hiện nay... Nghĩ cũng chẳng khác một cảnh trong phim Woody Allen, ba bốn người tán một chuyện có vẻ sách vở, rồi lại tản ra kết chuyện với người khác, nào là phim Chơi vơi đi Venice, rồi em Đỗ Hải Yến cứng đơ đơ hay mềm mềm thế nào, giá em ấy cứ đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, đừng mở miệng ra thì tốt hơn, nào là tí nữa cả hội mình đi xem bạn Di quay Bi ơi, đừng sợ ở Gầm Cầu. Nói chung là... danh từ riêng và tên riêng xuất hiện ầm ầm.
Nửa đêm, hội "Allen" lại đi ra phim trường. Có mỗi cảnh rót bia mà đạo diễn bắt quay đến 5 đúp thì hết bia, phải đi mua. Nữ biên kịch đi cùng nói, cho mình làm thì chắc xong béng rồi, nhưng làm như mình thì có mà ăn cám. Định bon chen vào làm vai quần chúng, nhưng thấy máy quay có thu hình vào đâu nên quyết định thôi, mình chỉ là nhà bình phẩm. Mà có bình phẩm được đâu, thu tiếng trực tiếp, xin đừng mở miệng.
.
Nhận xét