Mây nhởn nhơ bay
.
Hôm qua xem Lost in Translation, tính phải tắt phụ đề đi để luyện nghe, nhưng đêm hôm khuya khoắt, sợ mở to thì hàng xóm chửi (tai mình lại điếc, chắc cũng phải cỡ 3/10), thế là đành để liu riu tiếng, không chịu nổi việc đoán mồm đoán cảnh ra thoại nên lại bật phụ đề lên. May mà phim cũng không có kỹ xảo gì hoành tráng. Khuya rồi, định bắt chước Bill Murray và Scarlett Johansson đi ra đường uống rượu nhưng rồi lại ngủ khoè0 mất. Sao chữ "khoèo" này bộ gõ máy tính nó không cho gõ nhỉ. Hay mình sai chính tả. Thực ra có ngồi nửa tiếng làm việc.
Thế là sáng nay dậy muộn. Trời nắng nhạt, gió hiu hiu của một mùa thu như mọi mùa thu. Nghĩ thế nào đi ăn cháo lòng. Vào hàng cháo lòng, cũng đã muộn, mình là khách chắc cuối cùng vì quán này chỉ bán đến trưa. Cô (là cô chú chứ không phải cô em) bán hàng hỏi, ăn tiết canh thế uống rượu không? Thoạt đầu, theo quán tính bảo cháu không, nhưng rồi nghĩ lại, việc quái gì phải không, lại mới xem, đọc với dịch mấy thể loại nhân vật hay uống (uống ra tiền, ra truyện, ra tình), mình bảo, vâng, cháu uống.
Chà, rượu ngâm thuốc, chả biết có sao không mà uống chén thứ hai đã tưng bừng cả lên. Mặt thì vẫn cứ xam xám tai tái, nhưng não thì đã quay quay rồi. Chả biết có về nhà được không. Quán này ở Mai Hắc Đế, chủ quán dễ chịu và bình dân. À, uống rượu và nước chè là của bà cụ cũng ngồi bán cùng địa chỉ nhưng là "doanh nghiệp" riêng. Vụ này mình nhớ bọn Sài Gòn ghét và hay dè bỉu. Ý là người HN chả biết làm ăn, sao không mở hàng thì bán luôn rượu và đồ uống. Bà già này cứ lọ mọ đi tìm, cái cốc trà đá của tao đâu rồi. Cô cháo lòng bảo, dọn rồi còn gì. Bọn choai choai phục vụ cũng bảo, bọn cháu lau cả nhà rồi còn gì. Còn mỗi anh này thì đang uống rượu đấy thây. Cô cháo lòng nghe tiếng choang, bảo nhẹ nhàng, bọn mày lại đánh vỡ chén rồi, vỡ mấy cái hả. Ờ. HN làng xã, SG văn minh. SG chắc người ta đóng cửa hàng bảo nhau. HN sa sả lộ thói xấu của gia chủ ngay khi khách đang thưởng thức tiết canh cháo lòng. Khách vẫn la đà nhồm nhoàm soàm soạp. Thân tình thế.
Loạng choạng phết nhỉ. Chả biết có về được nhà không. Đi đường tự nhiên không kiềm chế được, hú lên từng chập, không biết người đi đường có quay ra nhìn không. Rừng rú quá, làng xã quá.
TA ĐI TỚI
Tháng Tám mùa thu xanh thẳm
Mây nhởn nhơ bay
Hôm nay ngày đẹp lắm!
Mây của ta, trời thắm của ta
Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa
Đã tan tác những bóng thù hắc ám
Đã sáng lại trời thu tháng Tám
Trên đường ta về lại Thủ đô
Cờ đỏ bay quanh tóc bạc Bác Hồ
Mấy câu trong bài thơ mình cho là hay nhất của Tố Hữu. Nhớ lần đi chơi với anh T., chị V. và em H. Mình và V. thi nhau đọc bài này. Thi nhau đọc lời bài Tóc mai sợi vắn sợi dài của Phạm Duy nữa. Ngoài ra còn có bài Cửu Long Giang ta ơi của Nguyên Hồng cũng hay, nhớ những lần đi Lào và Campuchia, ra sông Mê Kông và xem những hình ảnh cũ, thấy nhớ quá những buổi trưa vắng vẻ ở bên ấy.
.
Hôm qua xem Lost in Translation, tính phải tắt phụ đề đi để luyện nghe, nhưng đêm hôm khuya khoắt, sợ mở to thì hàng xóm chửi (tai mình lại điếc, chắc cũng phải cỡ 3/10), thế là đành để liu riu tiếng, không chịu nổi việc đoán mồm đoán cảnh ra thoại nên lại bật phụ đề lên. May mà phim cũng không có kỹ xảo gì hoành tráng. Khuya rồi, định bắt chước Bill Murray và Scarlett Johansson đi ra đường uống rượu nhưng rồi lại ngủ khoè0 mất. Sao chữ "khoèo" này bộ gõ máy tính nó không cho gõ nhỉ. Hay mình sai chính tả. Thực ra có ngồi nửa tiếng làm việc.
Thế là sáng nay dậy muộn. Trời nắng nhạt, gió hiu hiu của một mùa thu như mọi mùa thu. Nghĩ thế nào đi ăn cháo lòng. Vào hàng cháo lòng, cũng đã muộn, mình là khách chắc cuối cùng vì quán này chỉ bán đến trưa. Cô (là cô chú chứ không phải cô em) bán hàng hỏi, ăn tiết canh thế uống rượu không? Thoạt đầu, theo quán tính bảo cháu không, nhưng rồi nghĩ lại, việc quái gì phải không, lại mới xem, đọc với dịch mấy thể loại nhân vật hay uống (uống ra tiền, ra truyện, ra tình), mình bảo, vâng, cháu uống.
Chà, rượu ngâm thuốc, chả biết có sao không mà uống chén thứ hai đã tưng bừng cả lên. Mặt thì vẫn cứ xam xám tai tái, nhưng não thì đã quay quay rồi. Chả biết có về nhà được không. Quán này ở Mai Hắc Đế, chủ quán dễ chịu và bình dân. À, uống rượu và nước chè là của bà cụ cũng ngồi bán cùng địa chỉ nhưng là "doanh nghiệp" riêng. Vụ này mình nhớ bọn Sài Gòn ghét và hay dè bỉu. Ý là người HN chả biết làm ăn, sao không mở hàng thì bán luôn rượu và đồ uống. Bà già này cứ lọ mọ đi tìm, cái cốc trà đá của tao đâu rồi. Cô cháo lòng bảo, dọn rồi còn gì. Bọn choai choai phục vụ cũng bảo, bọn cháu lau cả nhà rồi còn gì. Còn mỗi anh này thì đang uống rượu đấy thây. Cô cháo lòng nghe tiếng choang, bảo nhẹ nhàng, bọn mày lại đánh vỡ chén rồi, vỡ mấy cái hả. Ờ. HN làng xã, SG văn minh. SG chắc người ta đóng cửa hàng bảo nhau. HN sa sả lộ thói xấu của gia chủ ngay khi khách đang thưởng thức tiết canh cháo lòng. Khách vẫn la đà nhồm nhoàm soàm soạp. Thân tình thế.
Loạng choạng phết nhỉ. Chả biết có về được nhà không. Đi đường tự nhiên không kiềm chế được, hú lên từng chập, không biết người đi đường có quay ra nhìn không. Rừng rú quá, làng xã quá.
TA ĐI TỚI
Tháng Tám mùa thu xanh thẳm
Mây nhởn nhơ bay
Hôm nay ngày đẹp lắm!
Mây của ta, trời thắm của ta
Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa
Đã tan tác những bóng thù hắc ám
Đã sáng lại trời thu tháng Tám
Trên đường ta về lại Thủ đô
Cờ đỏ bay quanh tóc bạc Bác Hồ
Mấy câu trong bài thơ mình cho là hay nhất của Tố Hữu. Nhớ lần đi chơi với anh T., chị V. và em H. Mình và V. thi nhau đọc bài này. Thi nhau đọc lời bài Tóc mai sợi vắn sợi dài của Phạm Duy nữa. Ngoài ra còn có bài Cửu Long Giang ta ơi của Nguyên Hồng cũng hay, nhớ những lần đi Lào và Campuchia, ra sông Mê Kông và xem những hình ảnh cũ, thấy nhớ quá những buổi trưa vắng vẻ ở bên ấy.
.
Nhận xét
P/S: mình thích nhìn đàn ông hơi say, đừng xỉn, nhất là chồng miềng, :D
À, ngày xưa mình chuyên dùng thơ Tố Hữu để tán gái đấy, cứ đọc luôn mồm từ Mẹ Tơm sang Bà má Hậu Giang, Ta đi tới, gái sợ quá thế là lăn như bi:)
Ở vụ lăn như bi, có vẻ như thơ Tố Hữu thành công cụ bạo lực (ko biết có chỉ ở mức tinh thần hay ko) rồi thì phải. Thật là dùng công cụ vật lý trái tự nhiên! Đẩy bao người xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, lại còn đẩy con người ta lăn như bi nữa.
Chuyện già già thì em thấy cỡ già như Goldmun vẫn dùng được thơ Tố Hữu tán gái đấy thôi. Không biét ai già hơn ai đấy.
Nhân tiện em muốn hỏi, người ta hay nói thơ như kiểu Xuân Quỳnh nữ tính. Vậy thơ Tố Hữu có thể coi là nam tính không? :-)