Còn được mặc đẹp là thắng rồi

.


Thế giới rộng lớn và có rất nhiều việc phải làm. Đường sắt cao tốc mà làm có lợi thì tốt quá. Giáo dục trừ được tiêu cực nhân vụ thầy Khoa thì quá tốt. Nói chuyện phim ảnh lúc này có vẻ phù phiếm. Nhưng mình đang tò mò về một phim mà chắc nhiều người bĩu môi: Sex and the City 2. Và cũng muốn nói cho vui. Khi có chuyện nhức đâu, người ta cần vui để hạ hỏa hơn bao giờ hết.

Thật ra hồi phim này ra phần 1 chiếu rạp, mình đã có một bài chê rồi. Nó dở nhiều bề, nhưng lại thu được đến 415 triệu đô tiền vé (sản xuất hết 65tr). Hai năm qua, thế giới vẫn chưa ra khỏi khủng hoảng kinh tế, nhưng bốn chị gái 45-50 tuổi này vẫn làm mưa làm gió với thời trang và son phấn. Trong cách nhìn của giới xem vẫn cho đây chỉ là hạng phim chick-flick nhảm nhí, kém xa series TV 94 tập đình đám hồi năm 1997-2004. Nói chung thường là cái cười khinh thị, không đáng xách dép cho phim mới được Cannes của anh đạo diễn đồng tính người Thái Lan Achipathong.

Nhưng xét về khía cạnh lợi nhuận và bài toán kinh tế, những người sản xuất phim này (có cả chị Sarah Jessica Parker diễn viên chính góp vốn sản xuất) đã tính cả. Bằng chứng là hai ngày đầu ra mắt, phim đã thu về 27,3 triệu đô, đầu bảng phòng vé. Tất nhiên là vẫn kém hồi phần 1, ngày đầu được luôn 26,8tr (lần này có 14,2tr). Dự đoán là đến ngày thứ Hai tới, nó sẽ thu được 70 triệu. Chi phí sản xuất phần 2 này là 95tr. Tóm lại là cũng ra tiền, dù phần này chưa biết có ăn thua gì không, mà báo chí đã chê tơi bời. Review của khán giả thì cho điểm cực thấp, chỉ được 3,6/10 ở IMDB, 3,8 trên Rotten Tomatoes, 1,5/4 của Capsule AP. Thậm chí 2/10 ở NME, và 1/5 ở The Independent với lời tựa Please don't Carrie with this rot (Xin đừng đem Carrie tới cùng chuyện nhảm nhí / thối rữa này), giễu tagline của phim, Carrie on - cũng đồng âm với carry on - mang Carrie trở lại.

Đại để là phim như thế này làm thế nào cũng khó. Rút cục đúng như lời nhận xét trên NME, các nhân vật giờ đây chỉ như những nhân vật hoạt hình, bịa tạc và điêu thuyền. Khi mà bị nhồi vào bao nhiêu là quần áo và áp lực phải show off cho đủ (vai Carrie của SJP phải mặc 47 bộ trang phục, chưa kể là dự định mặc tới 60 bộ, trung bình 3 phút mặc một bộ, làm nên kỷ lục vai diễn mặc nhiều quần áo nhất từ trước tới nay!), thì cũng như các phim 3D, không còn đủ thì giờ để tạo chiều sâu cho vai diễn. Thêm nữa là các chị này cũng già để tiếp tục giấc mơ những cô gái hoang dại, sống cho đam mê cá nhân. Phần 1 thì người ta đã dị ứng với chị Samantha 50 tuổi "đi lại từ đầu", nay cả chị Carrie cũng rồ lên tìm cách thoát khỏi một anh Big đã hoàn thành nhiệm vụ cho chị ấy một cuộc sống như tiên, chỉ ngồi nhà viết chuyên mục, ra sách và đi tiệc tùng, lại chẳng đòi có con. Mới có hai năm đã thấy tù túng và tẻ nhạt. Đúng là chẳng biết điều!

Nhưng thể nào thì về mặt thương hiệu, phim đã thắng. Trong cái lúc kinh tế sa sút, người ta cần những hình tượng hào nhoáng, có chút điên rồ phù phiếm để huyễn tưởng mình. Cái đẹp và cái xa xỉ lúc này như một thứ ma dược khiến người ta rửa trôi được hiện thực khốn khó. Sự vô lý đùng đùng, ngớ ngẩn kiểu bốn chị gái người Mỹ xăm xăm đến vùng Hồi giáo, khiêu khích với lại xung đột văn hóa, làm người ta la ó "phim như hạch" nhưng lại trấn an người ta ở khía cạnh ngu si hưởng thái bình, có sơ hở, có sự vô lý là có cửa cho mình can dự vào!

Nếu dựng một câu chuyện cảm động, logic và nhiều thông điệp nhân văn, người ta không cần phim SACT này. Phim này thực ra là phản ánh một nhu cầu căn bản của xã hội đô thị, ở VN cũng thế, lấp lánh xanh đỏ, thông minh hài hước trên sự trôi nổi, niềm vui có được là sự dí dỏm qua những trò đố chữ kiểu lời của Carrie trong vai người kể chuyện (đặc điểm của SACT từ series TV là có narrator, người dẫn chuyện, do chính SJP đóng luôn). Cũng có những chi tiết dí dỏm như Charlotte, hiện đã có hai con, phải thuê vú em, vừa mệt mỏi với đứa bé quấy khóc, vừa dè chừng cô vú em ngực to hơ hớ trong nhà, nói với Carrie:
- Phải có luật gì chống lại những đứa vú em hình thức như thế chứ. (Luật = law).
- Ừ, có. Jude Law.

Cũng mạch pha trò chơi chữ quen thuộc, tác giả để cho chị gái 52 tuổi Samantha, nói về anh đại gia kiến trúc sư Hồi giáo đang tán tỉnh mình và chị cũng đang muốn làm chuyến cuối mùa trước khi mãn kinh: "He's Lawrence of my labia". Câu này thấy các review chửi thậm tệ. Nguyên do là nhại từ tên phim "Lawrence of Arabia" - Lawrence xứ Ả rập là một anh điệp viên người Anh bí hiểm ở vùng Trung Đông thời chiến, phim của David Lean giành Oscar 1962. Còn labia là... phần môi của cái ấy của phụ nữ. Kể ra trên 1 tập TV thì cũng đỡ, có khi lại vui (chị này từng sôi sục lên vì lông mu của mình có sợi bạc và chim của anh bồ quá bé, có tập có anh lại quá to), với lại chị Samantha này khi còn trẻ nói vậy được, chứ lúc này hơi bị lố.

Bi kịch của người đô thị bây giờ là muốn trẻ mãi, muốn hoang dại mãi, muốn đem áp dụng cái công thức thành công của mình ra cho người khác, nơi khác, thời đại khác (là thời đại sau, khi mình đã già) mà không biết (hoặc duy ý chí để coi như không đếm xỉa) đến giới hạn. Nhưng chê phim nhảm vậy thôi chứ thấy họ cũng dám làm đến nơi, mấy chị gái già nhăn nheo mà mông má lên đủ váy vó, chưa có đào tơ nào đua được. Gớm, 45 tuổi lừa được tất cả các hãng thiết kế hàng đầu thế giới may quần áo cho mình, chả có ai ngoài chị gái mặt ngựa SJP. Scarlett Jo chắc còn khuya mới mong có được vai mặc ngần ấy váy!
.

Nhận xét

Nước chè quê đã nói…
Ha ha, thế bác có mong giống Scarlett Ko không?
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Thế bác không đọc ra thông điệp ở đây à? Người ta làm phim là xuất khẩu ảo tưởng đấy chứ :-) Người review thì không bao giờ nói lựa chọn của chính họ cả!
lvu đã nói…
Tôi vừa đi xem đêm qua. Chị em phụ nữ chiếm 3/4 rạp. Thực ra phim này xem để giải trí cũng đươc, chả cần phải để tâm vẫn biết phim sẽ đi về đâu. Quả sex đầu phim quả và cuối phim được đó. Hình ảnh sống động :))
Càfê sữa đã nói…
thấy nháp nhoáng một quả Ăn phở chẳng khó thấy ngon ạ. :)
Nguyễn Trương Quý đã nói…
@LV: Chuyện, chuyện ấy và city mà lại. Nhưng chị diễn viên chính nhầu quá, người như con cá rô đực. Thế mới gọi là siêu!
@Cafe sữa: sao lại so sánh thế chứ, cái này nó phù hoa hơn nhiều :-)
HA đã nói…
Em hiểu phần nhiều làm phim cũng là làm kinh tế nhưng cho ra những sản phẩm như thế này thì chỉ có một từ cho đội ngũ làm phim: shameless!
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Ừ, nói chung là tham lam. Nếu họ dũng cảm thì chắc sẽ khác.
Unknown đã nói…
hehe. Không xem phim nhưng đọc cũng khoái đấy
today20 đã nói…
Scarlett Jo thì rất ít váy mới ăn khách chứ :-D nên chắc cũng chả mong cái vai này :-D
HA đã nói…
Em đang chờ xem sang tuần thứ hai doanh số phim này ra sao vì sau ngày mở đầu thì doanh thu cuối tuần của nó cũng không phải là cao lắm, word of mouth có lẽ kém, review thì chắc là tệ nhất từ đầu năm đến nay ;)). Em hy vọng doanh số nó tụt thê thảm để các studio nhìn đó mà làm phim cho nó đàng hoàng :D
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Chị SJP năm nay thế là có 2 phim liền nhau loại bom xịt, năm rồi là Did you hear about the Morgans được đề cử Mâm xôi vàng. Mình cứ nghĩ với khả năng đó thì còn có thể có những vai cỡ như Diane Keaton. Mà giờ thì chắc không có đất đóng vai bi rồi.
Nguyễn Trương Quý đã nói…
@today20: Thì dĩ nhiên, thế mới đau lòng cho tuổi cao :-)
Lippatea đã nói…
Oài, như bác chủ thớt đã nói:
1- phim nhảm vẫn lãi
2- Chị Jess được bình chọn là ngôi sao hạng A xấu nhất thế giới, vậy mà vưỡn khiến người ta may cho tưng ấy bộ váy áo đắt giá
==> Họ giỏi quá còn gì? Mâm xôi hay Oscar có nghĩa gì ở đây, hỉ?

Tình cờ lạc qua đây, xin có lời chào gia chủ. Thấy chuyện phiếm mở ra, ham vui nên cũng phát biểu vài câu, chủ nhà không ưng thì cứ bỏ. Chúc bác ngày tốt lành.
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Có gì mà ưng với lại không. Mục đích viết là vui, cái nghịch lý cũng là vui. Mình cắc cớ dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của xứ cống rãnh để đánh giá đại dương, cũng tạo ra nghịch lý để vui. Cảm ơn bạn và cũng chúc bạn vui.

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm