Phản-vô-cảm
.
Bây giờ, người ta dùng nhiều từ "phản cảm" và "vô cảm". Thường thì từ "phản cảm" hay được gắn với hiện tượng các cô gái đẹp, giới nghệ sĩ, những người được xếp vào hạng "làm đẹp cho đời", nghiễm nhiên được xem như hình mẫu từ ăn mặc, tạo dáng cho đến hành vi. Thì xã hội tôn vinh, ngắm nghía và buôn dưa lê là vì chú ý đến họ, chứ ai quan tâm đến bà bán cá có phản cảm hay không. Với các bà cầm dao bầu lăm lăm bên phản thịt ở chợ, khái niệm phản cảm hình như không có ý nghĩa. Nhạy cảm thì không rõ, nhưng cái việc chọc tiết hay xoe xóe cầm con dao chỉ vào khách "anh mua mông hay dọi" thì cũng hơi rờn rợn.
Phản cảm vì thế xuất hiện ở một số diễn đàn, gắn với các chị em, trở thành mục hấp dẫn nhân dân xem nhất. Tại vì lắm người thích chứng kiến cái nghịch lý, nhưng không phải là cái đẹp bị chà đạp gì, chỉ là vì các bạn nữ vốn đẹp nhưng diễn các cách làm xấu mình, như kiểu bọn trẻ con còn ngồi bô biết "làm xấu". "Gái - Phản cảm" hay là các bộ ảnh hoa hậu ăn mặc lăng nhăng PR những bộ quần áo chẳng biết có ai mặc theo - chỉ béo bọn dân văn phòng rỗi việc ngồi dài mỏ ra gõ bàn phím phỉ nhổ đạo đức của vải vóc và silicon. Tại vì HH Thúy y dài cao quá, xinh xắn nữa, hay vì Thủy Top have nothing but the hugeness - chỉ vì mấy cô này đánh trúng tâm lý nói ngược, nhìn ngược và phản-quy tắc của khoái cảm. Khoái lạc là cứ phải ngược xu thế chung thì mới lạ.
Còn "vô cảm" lại là từ chuyên dụng dành cho các nhà quản lý, từ cầu đường, y tế, giáo dục... những gì liên quan đến sự sinh tồn của dân chúng. Vô cảm cũng nhiều trong các bài về cộng đồng, từ cộng đồng dân cư trước những tệ nạn hoành hành đến lớp thanh niên sinh viên thờ ơ với nạn quay cóp hoặc việc trấn lột nhau. Vô cảm còn lan ra đến việc vô cảm với vận mệnh, sinh mệnh... Xem phim Mỹ, khán giả vô cùng đồng cảm với cô vợ Reese Witherspoon bụng bầu phẫn uất hét lên với ông nghị sĩ vì vô cảm không chịu tiết lộ bí mật về người chồng đã chết ở Trung Đông. Cứ lâu lâu lại có những vấn đề rực lửa đòi phân loại dân cư mạng: vô cảm vs. non-vô cảm.
Hôm qua chat với chị mẹ Dế, thế nào mà dắt dây sang chuyện gái Nam-gái Bắc. Đất nước thống nhất sắp bốn mươi năm rồi, nhưng con người còn khác nhau. Nhưng chuyện đơn giản là gái miền nào "cảm" hơn. Khó nhỉ, gái Bắc đanh đá cá cầy, nói chung là phức tạp hơn. Gái Nam ngọt ngào, nói năng phục vụ ăn đứt gái Bắc. Đại loại hình ảnh cuối cùng là: gái Nam giống cái đệm, lúc nào cũng nằm sẵn góc nhà, lúc nào cũng êm ái, nhưng trời nóng mà nằm mãi thì ngốt. Gái Bắc thì giống cái màn tuyn, không có thì muỗi khiêng, mà có thì phải mắc màn lên bốn cọc hoặc đinh trên tường, mỗi lần ngủ lại phải loay hoay mắc rất mất thì giờ, từ việc so góc nào đi với đầu nào (vì giường hình chữ nhật, có cạnh dài cạnh ngắn, đã thế có màn lại có cửa nên phải ngó kỹ), mà cái màn thì nó lùng nhùng! Rồi cái màn cũng y như tính gái Bắc nhé, kín chả ra kín, mà căng mắt ra cũng chưa chắc thấy hoạt động bên trong ra sao. Đã thế màn tuyn lại phải giặt thường xuyên mới sạch, phải trắng toát thơm tho mới được, chứ để vài bữa ngả màu nước muối dưa, thì hết muốn chui vào...
Các anh trai, có muốn dùng màn không? Ở nhà nghỉ, hình như không bao giờ có màn...
.
Bây giờ, người ta dùng nhiều từ "phản cảm" và "vô cảm". Thường thì từ "phản cảm" hay được gắn với hiện tượng các cô gái đẹp, giới nghệ sĩ, những người được xếp vào hạng "làm đẹp cho đời", nghiễm nhiên được xem như hình mẫu từ ăn mặc, tạo dáng cho đến hành vi. Thì xã hội tôn vinh, ngắm nghía và buôn dưa lê là vì chú ý đến họ, chứ ai quan tâm đến bà bán cá có phản cảm hay không. Với các bà cầm dao bầu lăm lăm bên phản thịt ở chợ, khái niệm phản cảm hình như không có ý nghĩa. Nhạy cảm thì không rõ, nhưng cái việc chọc tiết hay xoe xóe cầm con dao chỉ vào khách "anh mua mông hay dọi" thì cũng hơi rờn rợn.
Phản cảm vì thế xuất hiện ở một số diễn đàn, gắn với các chị em, trở thành mục hấp dẫn nhân dân xem nhất. Tại vì lắm người thích chứng kiến cái nghịch lý, nhưng không phải là cái đẹp bị chà đạp gì, chỉ là vì các bạn nữ vốn đẹp nhưng diễn các cách làm xấu mình, như kiểu bọn trẻ con còn ngồi bô biết "làm xấu". "Gái - Phản cảm" hay là các bộ ảnh hoa hậu ăn mặc lăng nhăng PR những bộ quần áo chẳng biết có ai mặc theo - chỉ béo bọn dân văn phòng rỗi việc ngồi dài mỏ ra gõ bàn phím phỉ nhổ đạo đức của vải vóc và silicon. Tại vì HH Thúy y dài cao quá, xinh xắn nữa, hay vì Thủy Top have nothing but the hugeness - chỉ vì mấy cô này đánh trúng tâm lý nói ngược, nhìn ngược và phản-quy tắc của khoái cảm. Khoái lạc là cứ phải ngược xu thế chung thì mới lạ.
Còn "vô cảm" lại là từ chuyên dụng dành cho các nhà quản lý, từ cầu đường, y tế, giáo dục... những gì liên quan đến sự sinh tồn của dân chúng. Vô cảm cũng nhiều trong các bài về cộng đồng, từ cộng đồng dân cư trước những tệ nạn hoành hành đến lớp thanh niên sinh viên thờ ơ với nạn quay cóp hoặc việc trấn lột nhau. Vô cảm còn lan ra đến việc vô cảm với vận mệnh, sinh mệnh... Xem phim Mỹ, khán giả vô cùng đồng cảm với cô vợ Reese Witherspoon bụng bầu phẫn uất hét lên với ông nghị sĩ vì vô cảm không chịu tiết lộ bí mật về người chồng đã chết ở Trung Đông. Cứ lâu lâu lại có những vấn đề rực lửa đòi phân loại dân cư mạng: vô cảm vs. non-vô cảm.
Hôm qua chat với chị mẹ Dế, thế nào mà dắt dây sang chuyện gái Nam-gái Bắc. Đất nước thống nhất sắp bốn mươi năm rồi, nhưng con người còn khác nhau. Nhưng chuyện đơn giản là gái miền nào "cảm" hơn. Khó nhỉ, gái Bắc đanh đá cá cầy, nói chung là phức tạp hơn. Gái Nam ngọt ngào, nói năng phục vụ ăn đứt gái Bắc. Đại loại hình ảnh cuối cùng là: gái Nam giống cái đệm, lúc nào cũng nằm sẵn góc nhà, lúc nào cũng êm ái, nhưng trời nóng mà nằm mãi thì ngốt. Gái Bắc thì giống cái màn tuyn, không có thì muỗi khiêng, mà có thì phải mắc màn lên bốn cọc hoặc đinh trên tường, mỗi lần ngủ lại phải loay hoay mắc rất mất thì giờ, từ việc so góc nào đi với đầu nào (vì giường hình chữ nhật, có cạnh dài cạnh ngắn, đã thế có màn lại có cửa nên phải ngó kỹ), mà cái màn thì nó lùng nhùng! Rồi cái màn cũng y như tính gái Bắc nhé, kín chả ra kín, mà căng mắt ra cũng chưa chắc thấy hoạt động bên trong ra sao. Đã thế màn tuyn lại phải giặt thường xuyên mới sạch, phải trắng toát thơm tho mới được, chứ để vài bữa ngả màu nước muối dưa, thì hết muốn chui vào...
Các anh trai, có muốn dùng màn không? Ở nhà nghỉ, hình như không bao giờ có màn...
.
Nhận xét