Sến nhất nhưng tôi ư ử nhiều nhất

Trong đời, chúng ta thường rơi vào cảnh thấy mình hoặc lầm rầm như cầu kinh, hoặc rống lên như gái Hàn Quốc thất tình trong phim truyền hình, hoặc trong sáng thiết tha đứng đầu ghềnh đá, hát vài câu gì đấy.

Chúng ta sẽ hát những câu đẹp. Những câu dào dạt hoặc âm u. Những câu mà ngay lúc hát chúng ta cũng vẫn khẽ cười: sến quá. Nhưng hề gì một chút rong rêu, hát cho đỡ buồn, cho nhân đôi cái sướng trong người, cho kích hoạt sự rồ dại của một bản ngã được quy định bởi ý thức đã đào luyện bằng vô số những ca từ nghe từ lúc bé.

Vậy đây là những câu tôi vẫn vừa có thể cười vì độ sến, lẳng và sáo mòn, nhưng đắm vào cái réo rắt hoa cà hoa cải của chúng cũng là một cái thú. Cái thú bóc tỉa từ ngữ, âm ư theo nhạc điệu càng làm tăng gấp bội cái thú ấy, đến mức chắc nhiều người cũng đồng ý là như khoái cảm.

- Anh cô đơn, anh cô đơn ngàn lần trước biển.

- Em đem băng tuyết lấp hoa hồng...

- Cồn đá rêu phong rủ buồn...

- Đời sống quanh đây trăm tiếng người mừng gọi em vào...

- Ngày nào đọc lại dòng thơ, đôi ta ru nhau trong gió...

- Bóng dáng yêu từ lâu đã trôi mau về đâu

- Anh quay về đây đốt tờ thư quên đi niềm ân ái ngàn xưa...

- Như con sông kia đến lúc cạn khô...

- Ai oán chi ai vài câu đêm giã từ

- Đàn ai còn réo rắt cung thương

- Bàn tay làm sao níu một đời vừa đi qua

- Nghe vàng mùa thu sau lưng ta

- Ôi áo xưa lồng lộng, đã xô dạt trời chiều

- Cung đàn nhỏ lệ Tầm Dương, ai đó tri âm biết cùng

- Thuyền mơ trong khúc Nam Ai, đàn khuya trên sông ngân dài...

- Thuyền ơi trôi đi nơi đâu bắt ta chờ, đứng riêng trong sương mình ta một bóng

- Đâu những ngày mưa phùn khoác áo ra đi, tay cầm tay nói nhỏ câu gì

- Ngày sau hai đứa mình xa cách

- Ôi những dòng sông soi bóng dừa xanh, những đỉnh núi khuất mây mờ xa tắp

- Từ núi Chư Pông đến bến Sài Gòn, sông Trà sông Hương tim Người luôn yêu thương

- Rằng anh thương em đồng quê chưa cấy hết

- Một hôm nhóm trong vườn khuya

- Trong tình yêu quê hương có một tấm lòng, dành cho em, người mà anh yêu quý vô cùng

- Nơi sóng biển Đồng Châu bốn mùa vui mê mải hát...

- Tình ta như dòng sông, đả yên ngày thác lủ

- Bóng đa Tân Trào đọng lời thiết tha, nắng in Ba Đình còn nghẹn lòng ta

...

Đại loại thập cẩm ngũ vị hương. Từ tiền chiến đến hòa bình, từ vàng đến đỏ, từ lứa đôi đến ái quốc. Ở một hoàn cảnh nào đấy, đấy lại là những câu hoàn hảo cho một ví dụ tâm lý khác. Nói chung, tôi thích thì tôi mới hát ra được nhỉ?

P.S: Nói đến chữ thác lủ. Có lần nghe một đồng nghiệp hát: Xin hát về người, đất nước ơi. Rất là vớ vẩn. Tôi cười ha hả, ôi sao mà vào nhạc thế. Vẫn còn lam lủ.

Nhận xét

Titi đã nói…
Lời bài hát ngày xưa hay thật, lãng đãng, gợi hình gợi thanh gợi tình gợi bóng ...hi hi...
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Công nhận là bài hát bây giờ khó thuộc lời thật đấy, nhất là mấy bài của Anh Quân - Huy Tuấn chắc chỉ để Mỹ Linh hát mà thôi!
Nặc danh đã nói…
Chủ đề này quá hay, em cũng góp vài câu "réo rắt hoa cà hoa cải" (ê, cụm này hay quá):

.Chiều qua bao nhiều lần tay rời, nghe buồn ghé môi sầu..
. Khi thấy buồn, em cứ ghé chơi..
.Em đi về, cầu mưa ướt áo.. đường phượng bay mù không lối vào..
.Ngậm một tin trông..hai tin đợi , ba bốn tin chờ..
.Chợt nghe mùa thu bay trên trời không..
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Cảm ơn bạn đã góp thêm dưa cà :-)
Hôm nay mình đang thích bài này: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tinh-Yeu-Con-Tau-Va-Dong-Song-Cam-Van/ZWZ9Z9U0.html.
- Hãy lắng nghe dòng sông bằng nhịp thời gian, Miên man con nước yêu thương vỗ về...
Nặc danh đã nói…
He he, mùa này thì em thích nghe bài này: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mua-Thu-Cho-Em-Tung-Duong/IWZAIACA.html

Nắng úa dệt mi em và mây xanh thay tóc rối...
.. sẽ hát bài cho anh và ru anh yên giấc tối..

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm

Lưu trữ

Hiện thêm