Rừng mái rừng mơ (xi, trích Dưới cột đèn rót một ấm trà)

Trích đoạn truyện dài "Rừng mái rừng mơ" trong tập "Dưới cột đèn rót một ấm trà" vừa ra.



Chương XI

Mạnh thản nhiên thông báo vợ đã đi Úc trước. Long thắc mắc. “Khi nào anh sang?” Mạnh không trả lời, chỉ rủ Long đi chơi Hội An. Long ngần ngừ, không muốn để mình rơi vào cái bẫy nhùng nhằng của quan hệ, nhưng rồi cậu tặc lưỡi, đồng ý đi.

Hai đứa chung phòng trong một cái resort đầy kín những gia đình đi nghỉ bằng coupon khuyến mại. Chuyến bay bị trễ ba tiếng làm Long mệt mỏi. Vừa đến nơi, Mạnh đòi làm chuyện ấy với Long nhưng Long không thích. Mạnh nói Long õng ẹo, còn chờ đại gia. Nhưng Long bảo không thích là không thích. Nhất là Mạnh đã có gia đình, Long không dây vào, đừng mất thời giờ. Mạnh nói mát mẻ. “Nhưng mà cũng còn ham được yêu chiều cơ. Cũng đong đưa cơ. Lúc nào cũng nghĩ mình trẻ trung lắm đấy.”

Long mặc kệ Mạnh lèo nhèo, cậu vào toalet, đóng cửa lại. Hai đứa không nói chuyện với nhau suốt hôm đó. 

Kỳ thực là Long đã lâu không có hứng. Mỗi lần muốn xuất tinh, Long phải tự mình kích thích. Long cảm thấy ê chề khi phải dùng tay khi sex với người khác. Long cũng không muốn làm nản lòng đối tác như Mạnh. 

Buổi chiều, Long để ý thấy một người đàn ông có thân hình khá đẹp ở bể bơi nhưng đã đến lúc phải ra xe vào thành phố. Long bần thần, biết trong mình có cảm giác hồi hộp nhưng cậu không nói với Mạnh. Hai đứa đang bực bội với nhau.

Hôm sau.

Long và Mạnh ngồi ăn sáng. Mạnh chăm chú nhìn về cách đấy mấy dãy bàn. Mạnh quay sang nháy mắt với Long. Dấu hiệu làm hòa. Long huých tay: “Hàng quen à?”

Mạnh cười. “Không. Nhưng mà hàng.”

Long đưa mắt về hướng Mạnh nhìn. Chính là người đàn ông Long nhìn thấy ở bể bơi hôm qua, có lẽ ngồi với vợ và hai con. Anh ta chừng gần bốn mươi, hôm nay đeo kính cận gọng to đen kiểu mốt triết gia, mặc quần lửng áo phông kẻ sọc ngang kiểu lính thủy có cổ tim. Anh ta có cái eo rất đáng tán thưởng khi đi cùng khuôn mặt không còn trẻ.

“Chắc gì? Có vợ rồi những hai con đấy thôi?”

Mạnh cười khùng khục. “Tao cũng có vợ mà! Mày nhìn cái tay nó xem, tuy cơ bắp kiểu tập thể hình nhưng ngón tay cong veo, vắt va vắt vẻo. Cá là nó sẽ liếc.”

Long bật cười, cố tỏ ra không quan sát lộ liễu quá. Mạnh xưng hô “mày, tao” với Long làm cậu cũng hơi giật mình. Nhưng như vậy có lẽ tốt cho quan hệ. Người đàn ông xé mở nắp hộp sữa chua cho con gái, rồi đưa mắt nhìn quanh và khựng lại khi nhìn thấy Long và Mạnh. Không hiểu là do tác động từ nhận xét của Mạnh mà Long nhận thấy hay từ lúc biết có người để ý mình, người đàn ông bỗng điệu đàng quá mức. Cái miệng nhỏ quá mức chúm chím, ánh mắt không giấu vẻ tự ý thức, dáng lưng bỗng nhiên thẳng hơn bình thường ở một nơi ồn ào thế này.

Chị vợ đứng dậy đi lấy thêm đồ ăn. Mạnh cúi đầu nói nhỏ. “Mày để ý mà xem. Bọn gay lấy vợ toàn lấy những con trông như đàn ông hoặc đô ngang chồng. Lưng như cái phản kia.” Long bật cười thành tiếng. Người đàn ông bắn rất nhanh một ánh nhìn, giao mắt với Long. 

Long quyết định kết thúc bữa sáng. Mạnh vẫn nhấm nháy một cách trơ trẽn với gã đàn ông. Long huých đầu gối vào chân Mạnh. “Thôi, dẹp trò khỉ đi.” Mạnh miễn cưỡng đứng dậy theo Long, kéo cái ghế va vào chân bàn một cái rầm, không biết vô tình hay cố ý.Hai thằng ngồi gác chân lên hàng lan can ở quán bar ven sông phía sau khách sạn. Khách sạn có một cái view tuyệt vời nhìn ra con sông Đế Võng. Mạnh lấy cái chân khều khều ống quần soóc của Long. Long khó chịu gạt đi. 

“Hôm nay mình vàng khó ở à.” Mạnh phì phèo điếu thuốc, phả khói vào mặt Long. Long không nói gì, chỉ nhăn mặt lấy tay phẩy xua khói thuốc.

“Em không thích.”

“Không thích sex á? Hay không thích tao?”

“Ừ.” Long thản nhiên liếc Mạnh. Mạnh nheo nheo mắt nhìn Long thầm đánh giá độ chính xác của câu trả lời.

“Thích nó chứ gì.”

“Nó là ai?”

“Còn phải giả vờ. Quả hàng trong chỗ ăn sáng kia kìa.”

“Thích ăn đừng gắp cho người.”

Mắt Mạnh sáng lên. Anh nhỏm dậy, hỏi vọng vào quầy bar rất ngang nhiên, “Anh áo kẻ ơi, cho em hỏi mấy giờ rồi?” Long khẽ quay người lại, đủ để thấy người đàn ông vừa nãy đã ngồi ở quầy bar phía sau.

“Dám cá là tao sẽ lùa nó được lên phòng không? Nó đang không có hàng, phải ở cùng đám vịt trời nhà nó, đang chán lắm nên mới ra uống một mình.” Mạnh thầm thì vào tai Long. Quả thật, người đàn ông đã nhanh nhẹn bước tới. Mạnh nhanh nhảu kéo ghế ra.

“Anh ra đây ngồi với bọn em cho vui.” Long nóng bừng hai tai khi thấy Mạnh làm quen dễ dàng như không có mục đích gì mờ ám. Mà có gì mờ ám nhỉ?

Người đàn ông cũng ở Hà Nội. “Em đi biển mà vẫn trắng quá nhỉ.” Câu nói làm quen hơi bị khéo. Giọng nói không ẽo ợt nhưng vẫn nhừa nhựa. Long đánh hơi ra ngay. Chỉ còn chờ thời điểm chín muồi. Hồi học lớp Sáu, Long gặp từ này lần đầu tiên trong sách giáo khoa Sử. Chín muồi nghĩa là sao? Như là chuối chín? Chả hiểu, cũng như có câu “sợi chỉ đỏ xuyên suốt” hầu như đứa nào cũng dùng khi làm văn, mà tại sao không là thứ gì khác. Con bé Phương tổ trưởng nhún vai, “chín muồi là dậy thì ấy. Ở phần cuối sách Sinh lớp Tám có giải thích.” Long ngạc nhiên và nể Phương lắm, lớp Sáu đã đọc sách lớp Tám rồi.

Ở tổ của Phương và Long, có cái Vọng to con nhất nhì lớp, ngồi ở bàn dưới cùng. Thường những đứa ngồi ở góc dưới cùng là do học kém. Long để ý cái Vọng có cặp mắt lờ đờ, người hay có mùi tanh tanh khen khét, quần áo hay có cảm giác ẩm ướt như người vừa đi ngoài mưa. Bọn con gái cùng lớp không hiểu thế nào mà ghét Vọng, gần như không nói chuyện gì với nó, trừ cái Hoa nhà cùng dãy khu tập thể của một xí nghiệp. Đầu năm học, Vọng ngồi bàn ba. Sau khi bị hội cái Phương cầm bút dạ dầu loại không xóa được viết lên lưng áo “Vọng đĩ”, nó xuống ngồi bàn dưới cùng. Hình như nó xin chuyển, mà cũng vì cuối học kỳ một, nó đột nhiên cao vống lên, bọn ngồi sau toàn lấy thước gõ vào đầu nó để nó cúi thấp xuống còn có chỗ chép được bài. Vậy là nó chuyển chỗ. Không có đứa nào bị mách là đã viết lên lưng áo nó. 

Tháng Mười âm lịch vẫn còn nhiều bão. Một hôm nước ngập sân trường, mấp mé bậc thềm hành lang các lớp học. Cô chủ nhiệm đi ngang qua cửa lớp lúc giờ nghỉ giữa hai tiết. “Giờ nghỉ không vào truy bài đi còn đứng tụ tập gì hả? Tôi hạ hạnh kiểm bây giờ.” Cả lũ xô nhau chạy vào lớp. Bỗng cô ngó nghiêng ở cửa cuối lớp. “Hôm nay vừa có tiết thực hành Sinh à?” Cả lớp lao xao. “Không ạ. Hôm nay học Địa ạ”. “Sao lại có vết máu như mổ cá…” Bỗng cô im bặt. Rồi cô vẫy lớp trưởng là cái Minh ra nói gì đó. Ngay lập tức cả đám con gái xô ra cửa rồi thì thào với nhau, nhìn về phía cuối lớp. Bọn con trai không hiểu chuyện gì. Lúc này chỗ cái Vọng đã trống. Nó đã bỏ về từ lúc nào. Trên mặt ghế và trên nền gạch lép nhép nước mưa, những giọt máu loang loang trên váng nước. Không có tiếng rú lên nào. Rồi buổi học tiếp tục như không có gì xảy ra và nhiều năm tháng trôi qua.

Về sau, khi Vọng vào chung kết một cuộc thi hoa hậu, hình như được giải Á hậu gì đấy, rồi lấy chồng Tây và sống ở Úc, có vài dịp họp lớp, Long vẫn không có ý định gặp lại. Vọng có gọi điện cho Long. “Bạn Long trốn tớ nhá. Bao giờ sang Úc nhớ liên lạc đấy. Mình nhớ ngày xưa Long có lần đến nhà tớ chơi, bố mẹ tớ cứ khen ngoan mãi.” Cô bạn có chiều cao quá khổ ở lớp, dậy thì sớm, hóa ra lại có cuộc sống đáng thèm muốn đối với nhiều bạn học cũ. Long không sao gạt được hình ảnh buổi chiều mưa hôm ấy. Vì thế, đến bây giờ, Long vẫn ghét trời mưa và không thích nhạc Trịnh Công Sơn vì nó sũng sĩnh ẩm ướt.


*
Lúc này đây, cái loa văng vẳng bài Tuổi đá buồn. Một bài hát đầy đủ nhất cho phong cách nhạc Trịnh. Long thở dài, may mà mấy hôm nay trời Hội An nắng nóng, khô cong cong.

Mạnh từ lúc nãy đến giờ đã nhanh chóng thân thiết với Vĩnh. Vĩnh lịch sự chìa bao thuốc Marlboro trắng mời Long. Long xua tay từ chối. “Ngoan thế.” Vĩnh đập tay lên vai Long vẻ “chiến hữu” thân tình. Một cái đập tay hơi không giống đập tay bình thường. Long lại thấy bụng chộn rộn. Long vẫy tay ra hiệu cho phục vụ lại gần. “Em đổi nhạc gì mơi mới đi.”

Vĩnh cười nhẹ. Cái vẻ nhẹ hơi bị kịch. “Bị tâm trạng quá hả.” Long ầm ừ, không tỏ ra hưởng ứng. Mạnh đứng dậy đi vào toalet, ngoảnh đầu ra nói to, giọng cợt nhả. “Cho bài gì bốc bốc, kiểu Thu Minh ố ố là la ấy.” 

Vĩnh choàng tay bá vai Long. Cái choàng tay lần này rõ ràng chủ động hơn cái đập tay vừa rồi. Lâu hơn, nấn ná, làn da ram ráp có vết chai cọ xát lên vai Long. Long thở dài, cố kiềm chế cảm xúc. Hình như Vĩnh cũng thở mạnh. Nhưng Long đang đi chơi với Mạnh cơ mà. 

Chừng như thấy cứ ngồi mãi vậy cũng chướng, Vĩnh rút tay về. Vừa lúc Mạnh ra, mặt Vĩnh đột nhiên lạnh lẽo. Mạnh ngồi xuống, rút điếu thuốc châm lửa. “Anh mệt à?” Vĩnh gật đầu, gác chân lên ghế, gãi gãi tay vào gần bẹn, trông rất khó coi. 

Mạnh lấy tay đập muỗi. “Lên phòng bọn em đi. Em có chai rượu này hay lắm, có tí đồ nhắm em mua rồi. Ba anh em mình vui vẻ đi. Phòng em có ban công rộng, view đẹp tuyệt vời, ngồi mát mà không lo muỗi.”

Vĩnh ngần ngừ, không tỏ vẻ gì là hưởng ứng, khác hẳn thái độ hồ hởi lúc đầu. Mạnh liếc nhìn Long, nhưng cậu tránh cái nhìn tinh quái quá đỗi dạn dĩ ấy. Long xấu hổ như thể mình vừa có hành vi ngoại tình.

“Anh có phải về báo cho chị và các cháu không?” Mạnh buông câu quan tâm mà Long nghe như khiêu khích. “Còn sớm mà.” 

Vĩnh chặc lưỡi. “OK. Uống tí thôi nhé.”

Lúc ba người đi vào thang máy, Mạnh bấm vào bàn tay Long một cái. Mạnh có vẻ rất đắc chí. 

Ba người ngồi quanh tờ báo mà Mạnh trải ra, trên đặt đĩa mực nướng, nem chua, phó mát dây, bánh đa và chai rượu Ballantines. Mạnh giục. “Anh Vĩnh uống đi nhỉ.” 

Vĩnh có vẻ say, mặt ửng hồng. “Ăn nhiều phó mát thế này dễ béo bụng lắm. Như kiểu cậu lấy vợ vào cũng dễ béo.” Vĩnh hất hàm về phía Long. Mạnh nhướn mày hơi ngạc nhiên. Vĩnh nằm xoài ra, miệng khe khẽ hát. Mạnh tranh thủ kéo người Long về phía mình, miệng mấp máy. “Thằng loser”.

Long cười trừ. Cậu uể oải nhai sợi mực khô. Mạnh tinh quái hỏi Vĩnh. “Anh Vĩnh tập thế nào mà người ngon thế, chỉ cho em với.”

“Đơn giản thôi, nhưng phải tập đều. Không bia rượu. Không ăn tinh bột.” Rồi Vĩnh làm vài động tác nằm ngửa, co chân gập bụng.

Mạnh thản nhiên xáp lại, lật áo Vĩnh lên, nắn bụng anh ta. Long tròn mắt nhìn.

Vĩnh bắt gặp cái nhìn của Long, gạt tay Mạnh ra, nhỏm dậy. Mạnh coi như không có chuyện gì, quay sang Long. “Đọ bụng xem có sáu múi không?”

Long đỏ mặt. “Anh Vĩnh vừa chê rồi.” Mạnh cười khùng khục. “Toàn anh em cả, có gì mà ngượng.” Mạnh đứng phắt dậy, lột áo, nhăn nhở làm một tư thế gồng kiểu lực sĩ thể hình.

Mạnh thả lỏng người, vỗ vỗ vào bụng. “Chán. Mình có mỗi một múi. Về Hà Nội, anh Vĩnh rủ em đi tập chung với nhá.”

Mạnh ngồi xuống cạnh Long, ôm rịt lấy, xoa xoa nắn nắn. Vĩnh không nói gì, bần thần dí dí tay vào điện thoại. Vĩnh bất ngờ đứng dậy. 

“Muộn rồi.”

“Anh ở lại đã.”

Vĩnh ngập ngừng rồi bảo. “Dùng nhờ toalet nhé.”

Mạnh gật đầu, “vâng, anh cứ thoải mái mà” rồi chờ Vĩnh đóng cửa toalet lại, nói thầm với Long. “Nó thích mày lắm rồi.” Long gạt ra, “Lấy đâu ra. Người ta còn gia đình nữa mà.”

“Hi hi, rồi xem. Mày cởi áo ra.” Nói rồi, Mạnh vừa sấn sổ lột áo của Long, ra hiệu cậu không được kêu, ẩy cậu lên giường. Mạnh nhanh tay dọn đống đồ nhậu rồi đóng cửa ra ban công, mặc cho Long lúng túng ngồi trên giường. Rồi Mạnh hì hục đẩy cái giường còn lại vào sát giường Long đang ngồi. Long nằm xuống, mặc kệ muốn ra sao thì ra. Mạnh tắt bớt đèn, đứng sẵn ở cạnh cửa toalet. Tất cả diễn ra nhanh chóng đến nỗi khi Vĩnh ra, anh ta chỉ kịp kêu lên “ơ” một tiếng thì đã bị Mạnh đẩy lên giường.

Sau một vài sự chống cự thì Vĩnh đã không còn kiềm chế nữa. Anh ta thậm chí còn rên lên khi va chạm cơ thể với Long và Mạnh. Long ở phía này vòng ôm của Vĩnh, nhìn thấy hàm răng cười nhe nhởn của Mạnh. 

Hình như Vĩnh vừa tắm. Thảo nào mới đủ lâu để Mạnh bày binh bố trận. Đúng là anh ta không hề bị động mà đã có chuẩn bị cho chuyện này. Tay Long sờ trên tấm lưng ươn ướt của Vĩnh. Cậu chợt nhớ lại một cảm giác khó chịu, nhưng rồi cố quên đi để tập trung vào màn tay ba này. Đã lâu rồi cậu không có hứng, cho đến hôm nay.


**
Thế nào mà chuyến về Hà Nội, Long và Mạnh gặp nhà Vĩnh trên máy bay. Tất nhiên là khác hàng ghế. Vĩnh tảng lờ như không quen, không một lần nhìn hai đứa, mặc dù Mạnh có vẫy tay chào. Mạnh và Long bẽ bàng đi về chỗ. Cách bốn hàng ghế, Long chỉ thấy cái gáy trắng trắng của Vĩnh khi đang cất đồ lên khoang chứa. Làm thế nào mà lại không đứng vuông góc với khoang chứa mà vẫn cất đồ được nhỉ. Nghĩa là từ phía sau, không thể nhìn thấy mặt Vĩnh. Không nghiêng mặt lấy một lần.

“Thằng hèn.” Mạnh nghiến răng. “Để mình trêu cho bõ tức.”

Long cản lại. “Tội nghiệp người ta. Anh rồi cũng thế thôi.”

Mạnh bực dọc, thu chân lên ghế. Lúc máy bay đã bay thẳng, mọi người được bỏ dây an toàn, Mạnh nhỏm dậy, ngó nghiêng. Long tưởng Mạnh muốn đi toalet định nhấc chân lên cho Mạnh ra ngoài. Nhưng Mạnh chỉ bảo đổi chỗ. Lát sau Mạnh đứng dậy rất nhanh, Long vội nhìn theo. Mạnh hình như đang chờ buồng toalet trống. Vĩnh đi ra. Mạnh đã đứng trấn sẵn ở cái lối đi hẹp. Vĩnh lúng túng, tìm cách lách qua. Mạnh được thể trêu già, chắn đường Vĩnh như một pha cản bóng. Hai người nói gì với nhau, Long không nghe thấy, chỉ kịp thấy Vĩnh nổi đóa, đấm vào mặt Mạnh. 

Vụ lộn xộn mau chóng giải tán khi tiếp viên chạy lại. Một nam mặc áo trắng quần xanh có cái mông rất cong, hai nữ mặc áo dài huyết dụ mặc áo ngực độn quá đà. Họ cố gắng diễn đạt một cách cầu kỳ mà hăm dọa về việc lập biên bản này nọ. Mạnh bị sưng ở một bên má, lầu bầu. “Gớm, làm như khủng bố ấy.”

“Cái gì? Anh nói khủng bố?” Nữ tiếp viên già hơn, có nụ cười xảo quyệt, giọng như reo lên.

Long vội vàng đánh lạc hướng. “Không, không, anh ấy nói là anh kia cứ làm như bố người ta ấy.”

Nam tiếp viên có cái mông cong ngân nga. “Tôi nghe thấy anh kia nói là khủng bố. Chúng tôi sẽ kiểm tra hệ thống ghi âm, nếu đúng vậy sẽ phải lập biên bản phạt thật nặng vì vi phạm an toàn bay.” Những hành khách xung quanh nghển cổ tò mò nghe. Bên trên vợ con Vĩnh cũng ngó xuống nhìn. Hình như Vĩnh đã chuyển chỗ ra cửa sổ, khuất hẳn tầm nhìn. Không hề nhô lên.

Mạnh nhao lên. “Thách đấy!” Long bất lực ấn Mạnh ngồi xuống. “Thôi, anh chị thông cảm. Chuyện có gì đâu.” Một ông khách khác cũng góp lời. “Chuyện đàn ông thôi mà các anh chị. Làm gì mà phải đến mức biên bản này nọ.”

“Chúng tôi phải làm đúng thủ tục để đảm bảo an toàn bay.” Tiếp viên nữ già vẫn không thôi bài thuyết giảng, tuy nhiên giọng cũng đã giảm tông. Chừng như thấy cũng không cần phải thị uy thêm, hai nữ tiếp viên rút đi. Tiếp viên nam chắp tay sau mông, đi đi lại lại như còn đợi thêm điều gì. Mạnh rút cái kính râm ra đeo, nghiến răng đúng lúc anh này đi tới. “Đồ điếm đực.”

Tiếp viên nam dừng sững lại, trừng mắt nhìn Mạnh, nhưng Mạnh thản nhiên nhìn lại qua cặp kính râm. Tiếp viên quay ngoắt đi, cái dáng thoăn thoắt tức cười.

Mạnh bật cười. “Thằng này nhẵn mặt ở thị trường, pêđê có số má là cái chắc.” Long thấp thỏm, hồi hộp chờ đám tiếp viên sẽ quay lại với tờ biên bản, hoặc xuống sân bay sẽ bị áp tải về phòng an ninh. Mạnh chửi thề, “Mày sợ đ. gì, tao gặp một thằng hèn là đủ rồi.” Long bỗng trỗi lên sự tự ái ghê gớm.

Lúc ra khỏi máy bay, Long không dám nhìn vào mặt đám tiếp viên. Cũng không có chuyện gì xảy ra. Không ai ra hạch hỏi. Không có vụ đụng độ nào nữa, như thể gia đình Vĩnh đã trốn vào góc nào đó, hay độn thổ, dù băng chuyền lấy hành lý sân bay Nội Bài đủ chật để nhìn thấy người đi cùng chuyến. Long cũng không nói chuyện với Mạnh, ra khỏi nhà ga, hai đứa gọi hai taxi khác nhau.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm