Hai bên đường phố cũ lên đèn

.
Thật kinh khủng là sự nhồi sọ.
Bây giờ tớ gần như cứ bắt tay viết hay học bài là văng vẳng cái câu:
Hai bên đường phố đã lên đèn...
Mưa âm thầm phố cũ đêm dài...
Thật không phải lối, đành chịu thua Đàm Vĩnh Hưng. Nghe đến mềm nhừ người như ninh với đu đủ xanh, sụt sùi cảm động theo điệu Rumba xập xình. Không biết cái kiểu Fa-Fa-Đồ-Si-La-Fa-Rề (đoán mò) gặp bao nhiêu lần ở nhạc vàng, cũng ngậm ngùi - Nghe tiếng thời gian âm thầm trôi (Một thuở yêu đàn - Phạm Mạnh Đạt), cũng hệt như vậy, cái gọi là lên tới Si rồi tụt dần qua Fa về Rề, như xuống xề ấy. Nghĩ đã vậy lấy độc trị độc, Thế là đi tra tên bài hát, mới biết tên là Mưa Chiều Kỷ Niệm, của Duy Yên - Quốc Kỳ, có đủ các anh tài hát, từ Khánh Ly, Kim Anh, Tuấn Vũ, Bảo Yến...

Nhưng ngoài cái kiểu não nùng nhịp nhàng bolero thì mấy hình ảnh rất là chuẩn kiểu chuyện hợp tan, có mưa rơi vô tình, có chiều thành phố cũ, có hình bóng cũ mịt mờ, có anh ra đi không nói một lời, có chiều mưa dĩ vãng... hợp thành một bài hát gọn gàng, cân đối đi với giọng thứ kể lể được diễn tấu trên nền phối khí có nhịp trống đều đặn, dồn dập tí ở cao trào B rồi lơi về đoạn nhạc A-A' (tung tủng tung tùng tung tung tung... bùm bụp bum bùm bum bum bum...)

Mưa chiều kỷ niệm

Sáng tác: Duy Yên - Quốc Kỳ
Nghe nhạc ở đây: Kim Anh

Nhớ chiều nào em đến thăm anh
Hai bên đường phố đã lên đèn
Mưa xuân giăng mờ trắng khung trời
Ngồi bên nhau lưu luyến
Mưa thấm ướt đôi bờ vai

Tiếng nhạc tình xao xuyến đôi tim
Mưa giao hòa nước mắt ân tình
Tay đan tay trong tiếng đàn trầm
Nhìn nhau nhưng không nói
Sợ tình yêu chóng phai

Nhưng hôm nay xa rồi hương xưa đã phôi phai
Mưa bay trong khung trời quạnh hiu sau màn lá
Mưa rơi rơi vô tình nghẹn ngào tràn ngập lòng
Chiều buồn về lạnh lùng xót xa tình đầu tiên

Có một mình anh đứng trong mưa
Nơi đây hình bóng cũ mịt mờ
Em ra đi không nói một lời
Từng chiều mưa dĩ vãng
Xao xuyến mãi trong lòng anh

Những chiều buồn hiu hắt thương ai
Mưa âm thầm phố cũ đêm dài
Trong cô đơn hình bóng một người
Tìm ai trên phố cũ
Tình yêu nào thấy đâu


Thế rồi, đi qua đường về nhà, có cái cảnh này, đúng là "hai bên đường phố đã lên đèn" mà mới tạnh mưa nhé, đúng là mưa lúc chiều, mà chỉ có "kỷ niệm" người ta mới mời mọc "hút" với "phá":

nguyentruongquy

© N.T.Q (hàng độc nhé).


Trị độc thì được quả khác, Obama sao không sang Việt Nam, đến Hà Nội để có đồng minh bỏ phiếu cho abortion mà mất công đi gặp Benedict XVI để bị gạt đi mà làm gì. Nhớ ghé VN nhé, Barack!

.


Nhận xét

Goldmund đã nói…
Cái bài kia phải Thanh Thúy (trước 75) trị là đỉnh nhất, còn chụp hình nạo hút thì phải tay bác TQ!:)
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Chắc vậy, cô Thúy đấy chuyên trị nhạc não nề. Nhưng em cũng không đủ sức nghe 1 băng của cô ấy hay sao ấy, mặc dù rất đặc biệt. Còn vụ chụp hình thì... kỷ niệm một chiều mưa thôi, rơi rơi vô tình! :-)
Rem đã nói…
hình độc thật.
Nice weekend!
Chu Chu đã nói…
ôi, em ngại nhất chị Thanh Thúy với lại mệ Hoàng Oanh, em càng ngại dì Giao Linh, tuy vậy em cũng rành các thím đó lắm nghen, :P.
cái hình sợ thật.
sonata đã nói…
Kinh hơn mấy cái hộp người ở Amsterdam nhỉ.
ChịBaĐậu đã nói…
Trời, bây giờ đến phá thai mà cũng quảng bá rầm rộ kiểu này hả, tôi đúng là lạc hậu thiệt. Nhìn đèn sáng giang cứ tường là vũ trường hay các chôn ăn chơi. :(
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Người ta tránh từ "nạo", có lẽ "hút" nhã hơn hay sao nhỉ? Nhưng vẫn hãi từ "phá". Cái đường trong hình là đường Giải Phóng. Tương hợp ghê gớm!
Unknown đã nói…
Ặc. Đúng là xem hình hãi thật. Ở Sài Gòn mình không thấy, chỉ thấy ghi "Kế Hoạch Hóa Gia Đình", mà cũng không bảng hiệu, hộp đèn sáng choang thế đâu. Có lần định viết cái tản mạn: "Văn hóa bảng hiệu", nhưng sợ mang tiếng dạy đời, nghĩ rồi thôi, với lại không có hình minh họa chưa chắc ai tin.

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm