Thả rau muống bè

.
Một bài học tôi được một người đi trước dạy: viết câu văn tiếng Việt thì thiên vị hẳn dấu phẩy hoặc liên từ "và", đừng lèm bèm giữa hai thứ. Đấy là một "bí quyết". Ngẫm rất là đúng. Mỗi tội đến giờ thấy mình mãi chẳng thuộc bài. Lại thấy văn tiếng Anh cứ hay kiểu "X and Y and Z, and W." Thế mà dịch sát ra tiếng Việt sẽ bị phang ngay là lặp và lủng củng: "Cô mặc một cái mũ màu hồng điểm những cái lông trắng và một cái áo hiệu Oscar de la Renta có những cái khuy bạc và một đôi giày Manolo Blahnik màu bạc gót cao 12 phân và có đính cườm, và khoác một cái túi LV có những xyz..." Thói quen tiếng Việt sẽ phải sửa thành một câu cực kỳ biền ngẫu: Cô đội một cái mũ...., khoác một cái áo...., đi một đôi giày..., tay mang một cái túi..."

Viết lằng nhằng thì có khi được nhân nhượng mà cho là ý tưởng nhiều, chi tiết ngộn, nhưng xét kỹ thì thực ra là kém khoản điều khiển chữ nghĩa cho nó sáng sủa. Có một vài chi tiết thì cố bằng được nhét vào như là cơ cấu cán bộ con em vậy. Như là sợ nó sểnh ra.

Một bài học thứ hai là làm sao một trang sách nên có ít nhất một cái xuống dòng. Cái này ngày trước mình rất bảo thủ, cứ nhất quyết muốn mạch văn liền tù tì mới sướng. Giờ vẫn chưa đầu hàng, nhưng đã ý thức ngắt đoạn cho đỡ hành hạ bao tử người đọc khác. Nói chung mình trôi từ Faulkner về Hemingway! Nghe thế cho sang, chứ chắc lý do thật của mình tầm thường hơn.

...
Nhưng nhiều cái xuống dòng quá, trang viết y như một trang báo điện tử, gồm những câu rời rạc, mặc dù nó cùng hiệp ý nối tiếp nhau. Tuy vậy, viết rời từng câu ra thế, sự mạch lạc trong 1 câu hay là vị thế của đơn vị câu trong văn bản được rõ hơn hẳn. Khi mình viết dính chùm, các câu có vẻ bị xem nhẹ và cốt để phục vụ làm dầy lên cái ý muốn gói ghém.

Huyên thuyên một tí cho đỡ nản. Mình đâu có muốn thả rau muống bè! Vừa nãy, có một cái nick của một nhóc sinh viên ở lớp tiếng Anh cứ nhất quyết hỏi "mày xin được việc chưa?" mà mình biết ngay là nó nhầm. Phủ nhận một hồi không xong, nghĩ cái sự quả quyết của con người sao mà mạnh, thôi thì cho một câu: "Ừ, tao thất nghiệp rùi" cho đúng kiểu nỗi đau chàng Verte năm 2009, rồi ignore luôn cái nick cho thoáng.

Viết lúc hãy còn đang nản.
.

Nhận xét

Goldmund đã nói…
Viết văn thì xuống dòng hay không tùy các bác, nhưng báo hay blog mà không xuống dòng hoặc xuống dòng mà cứ sát vào nhau thì chịu không đọc được bác ạ.
Chu Chu đã nói…
có nhà văn Thuận viết quyển China town làm lạ bằng cách không chịu xuống dòng, mình coi thử bản ebook thì nản wá, không thể đọc đựoc dù khá thu hút, không biết sách in thì thế nào.
bác TQ cứ trung bình cộng giữa hai sì tai đó là vừa, nhể?:P

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm