Buổi họp lớp


Buổi họp lớp đã có chừng mười lăm người đến. Như vậy mới là một phần ba. Thủy bước vào cái bàn cạnh cửa sổ, liếc nhìn đồng hồ. Cô đi muộn 45 phút, vậy mà bữa nhậu vẫn chưa bắt đầu. Không biết sẽ về sớm kiểu gì đây.

“Mẹ cái bọn này! Sao giờ cao su thế nhỉ?” Hùng lớp trưởng lầu bầu. Thủy hơi ngượng, vơ nắm lạc rang để vờ như bận rộn nhấm. Lan vồ lấy Thủy. Thủy chột dạ, sẵn đề phòng câu hỏi chuyện chồng con như thường lệ.

“Thủy! Dạo này có gặp Châu không?” Tất nhiên là không rồi. Thủy còn chẳng thiết gặp ai nữa là Châu. “Mày biết chuyện chồng nó chưa?” Tất nhiên là Thủy biết chồng Châu rất, rất giàu. Cùng học kiến trúc trên 2 khóa, nhưng chồng Châu kinh doanh bất động sản. Chứ làm thiết kế tư vấn nhì nhằng như Châu, lấy đâu ra tiền sắm xe với ăn diện thế. Châu tay vẽ cũng à uôm, thời đi học chưa đến nỗi gạ tình lấy điểm, nhưng mà xinh đẹp kiểu ngây thơ vô số tội, đố thầy nào dám quát. Hơn nữa, bố Châu là quan chức ở Bộ Xây dựng. Nói cho nhanh, Châu là con cá vàng của khóa. Hoa khôi thì không chắc, Thủy nghĩ vậy.

“Chồng nó bị bắt tuần trước!”

Thủy làm mặt ngạc nhiên, nhưng bụng cũng không thảng thốt lắm, thậm chí còn thấy dễ chịu hẳn. Điều Thủy ngạc nhiên là hóa ra sau ngần ấy năm, cô vẫn không ưa Châu. Hay là cách Lan nói cứ như báo tin vui không bằng. Thủy khẽ nhếch mép.

“Ờ thì bong bóng vỡ, trùm bất động sản…” Thủy gật gù, ngắm nhìn các bạn. Phần đông mập ra, nhiều cậu bạn đã hói và mắt ai nấy đã đùng đục như nhìn không vào đâu. Lan phát tướng hẳn ra, ăn mặc khá cầu kỳ, váy quây không ly màu tím, khoác ngoài áo rời voan mỏng màu đen, tóc màu hung hung. Trông cô như một chị gái văn phòng bất kỳ tranh thủ giữa giờ làm chạy đến bữa nhậu. Nét đặc biệt duy nhất có vẻ “thiết kế” là màu son đỏ chói trông khá táo bạo.

Hoàng cũng chưa đến. Thật ra Hoàng chính là lý do duy nhất khiến Thủy rút cục đến buổi họp lớp. Thủy đã gọi điện hỏi Hùng, ướm hỏi xem những ai đến, rồi làm như vô tình nhắc đến Hoàng. Hoàng về Việt Nam rồi. Thủy vẫn lăn tăn khi nhớ hồi sang Pháp, đã hứa sẽ đi thăm Hoàng nhưng rồi Thủy lại thôi. Lúc ấy Thủy đã dành ra hai ngày rảnh trong lịch trình. Thật ra Thủy sợ. Sợ gặp lại cảm giác cũ. Sợ cái sự khẩn khoản van nài của Hoàng. Sợ mình mềm yếu.

Lục tục thêm được hơn chục người, có vẻ như đã khá đông so với mong muốn của Hùng lớp trưởng. Hùng vui vẻ ra mặt, bõ công gọi điện nhắn tin, thậm chí dọa dẫm anh em. Hùng vốn đi nghĩa vụ quân sự về rồi thi đại học, anh hơn tuổi phần lớn cả lớp. Anh khoát tay: “Thôi chúng ta nâng cốc mừng một giáp mới họp lớp nào!” Không khí nhao nhao lên chén chú chén anh nhưng vẫn lễnh loãng thế nào. Có cậu nào nhắc đến Châu với Hùng. Được đà, Lan nhanh nhảu thông báo tin sốt dẻo. Cả phòng rào rào bình luận. Hùng rút điện thoại, chau mày bấm số rồi gọi. Anh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. “Châu hả? Sao giờ này còn chưa đến? Đang có người muốn gặp Châu này. Ai hả…” Hùng nhìn quanh rồi dừng lại ở Thủy. “Ừ, có Hương, Lan, Thủy… À, Thủy! Châu gặp Thủy này!”

Thủy sững sờ rồi nhăn mặt, xua xua tay, rít lên: “Không!” Hùng định đưa điện thoại cho Thủy nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của cô reo. Thủy đắc thắng giơ lên chứng minh. 

Hùng trả lời điện thoại xong, báo cho mọi người: “Châu lát nữa đến.” Mọi người ăn cầm chừng đi thấy rõ. Cánh con trai lôi máy ảnh, iPad ra xem ảnh, đọc tin, tranh thủ check mail. Hương với Lan lại tiếp tục màn ai có vợ, ai chưa… Thủy nhíu mày nghĩ cách rút lui, biết mình cũng là một đối tượng để bị tra vấn về chuyện gia đình. Nhưng hôm nay Châu đã thành chủ đề lấn át tất cả, nên chuyện chưa chịu lấy ai của Thủy thành không đáng kể. Nhưng chứng kiến Châu ra sao sau sự cố kia cũng hay. Và tại sao vừa nãy lại muốn gặp Thủy.

Châu đến. Trái với hình dung của cả lớp, cô có vẻ thoải mái, tươi tắn nữa là đằng khác. Mái tóc ngắn làm cô trẻ hơn tuổi. Sự thoải mái của Châu khiến cả lớp như khựng lại khi cả bầu câu hỏi định bung ra. Hương rụt rè ướm lời gỡ bí cho cả lớp: “Hôm nọ tớ có đọc tin. Bây giờ nhà ấy thế nào?” Châu gật đầu cảm kích: “Ừ, thì đang nói chuyện với luật sư.” Thủy để ý thấy Châu như căng mình lên trước những ánh mắt dò xét. Châu vẫn có cái vẻ kiêu hãnh con nhà. Lan nhìn thẳng vào Châu: “Bố cậu không tác động được gì à?” Châu mím môi, rồi cười nhẹ: “Việc ai làm người nấy chịu chứ.” Lan vẫn không tha: “Thế mà bọn phóng viên chọc thối viết là bố cậu đứng tên cả mấy lô biệt thự luôn. Láo thế chứ.” Hùng lừ mắt lườm Lan. Hương khẽ quay sang Lan, mắng: “Khóa phéc-mơ-tuya mồm ngay.” Thủy để ý thấy mắt Châu rơm rớm, môi giật giật. Hùng vội lên tiếng: “Nào, anh em làm tăng hai đi chứ nhỉ!” Trong tiếng ồn ào và kẻ đứng người ngồi lố nhố, dáng Châu quay ngang quay ngửa cụng ly trông thật thiếu hẳn sự tự nhiên lúc đầu. Hai cặp mắt giao nhau, Châu mỉm cười: “Thủy!”

Thủy nhớ cái dáng đó, cái dáng lúng túng nữ tính chết người nơi Châu ngày xưa Thủy từng ghét cay ghét đắng. Con trai cả khóa, khóa trên khóa dưới đều dập dìu ở quanh Châu. Cũng có lúc có Hoàng. Thủy ghen. Thủy hay làm mình làm mẩy với Hoàng, có lẽ Hoàng cũng biết tỏng, nhưng Hoàng cũng cứ mặc Thủy lồng lộn. Trong đám con trai ấy, Hoàng nổi bật vì vẻ lãng tử nhưng không theo lối nhầu nhĩ bê tha của con trai kiến trúc. Hoàng thờ ơ với xung quanh, điểm số thấp cũng chẳng lấy làm buồn, khác với Thủy. Thủy tham vọng quá. Cô hay so bì về kết quả học tập, về sự may mắn, thậm chí đến cuộc sống hôn nhân như mơ của Châu sau này. Châu kéo Thủy ra ban công. “Lâu lắm mới gặp Thủy! Cứ mãi một mình thế à!” 

Thủy miễn cưỡng trả lời. “Ừ, mình hơi ngán gánh nặng gia đình… Mình mà vững vàng như Châu thì…”

Bỗng Châu nức lên, nhưng cô nén ngay lại. Như một cái vòi nước lâu ngày bị gỉ sét, bỗng thông van, cô kể một chập cho Thủy nghe. Thủy hoang mang, không biết có đúng là mình đang rơi vào hội chứng con tin đồng cảm với kẻ bắt cóc, mà cô như bị Châu bắt cóc và chinh phục bằng sự thương cảm mà cô thấy nghèn nghẹn trong họng không. Chẳng lẽ hóa ra Châu mềm yếu hơn cô tưởng rất nhiều. 

Chia tay nhau, mọi người vội vàng tản ra lấy xe. Châu nháy máy cho Thủy để lưu số. Châu ra hiệu đưa tay lên tai nhắc Thủy nhớ gọi điện. Thủy phóng xe một quãng thì có tin nhắn. Hoàng nhắn đi uống cà phê.

***

“Sao Hoàng không tới?”

“Chán chứ còn sao. Chừng ấy chuyện. Rượu vào lời ra lảm nhảm.”

“Bây giờ Hoàng định làm ở Việt Nam hay đi học tiếp?”

“Chưa biết. Thủy đừng hỏi những câu giống mọi người.”

Thủy suýt buột mồm nói “Hôm nay gặp Châu” nhưng rồi thôi. Nghe vậy giống một con mẹ buôn chuyện. 

“À… năm ngoái Thủy xem phim Hoàng đóng. Ngộ nhỉ.”

Giọng Hoàng có vẻ sinh động hơn lên. “Ừ. Một cô em gái học điện ảnh bên đấy mà. Phim ngắn tủn, mình gọi là bình hoa di động.”

“Vợ Hoàng có nói gì không?”

“Thích. Khen chồng ăn hình.”

Hoàng nhả khói thuốc, nhìn Thủy vẻ châm chọc. Thủy bật cười, nghĩ anh chàng lại giở cái võ sát gái ra rồi.

Hoàng rủ Thủy xuống khu Linh Đàm. Nhân viên nhà khách đã quen với các cặp rủ nhau vào đấy nên chẳng hỏi han gì, chỉ hỏi bao tiếng, lấy tiền, đưa chìa khóa. Đi sau Hoàng, Thủy liếc thấy nhân viên trông xe lấy bạt che kín biển đuôi hai xe máy.

Trong lúc chờ Hoàng tắm trước, đầu óc Thủy cứ phân tán vì nghĩ về Châu. “Châu nói thật với Thủy là ba năm nay rồi chồng Châu không ngủ cùng giường đêm nào.” “Ngoài thợ làm đầu với con mình ra, mấy năm nay rồi không ai sờ vào người mình hết.” “À thế còn Hoàng… dạo này Hoàng còn liên lạc với Thủy không? Buồn cười nhỉ, Châu mê Hoàng nhưng cũng biết chuyện hai người. Sao hồi ấy Châu lại nông nổi thế!” 

Thủy lơ đãng nhìn lên bức tranh phong cảnh thô kệch trên tường. Tiếng nước vòi sen trong phòng tắm đã tắt. Thủy bỗng không còn thấy nôn nao, cái nôn nao đầu ngày…

Hoàng đi ra khỏi phòng tắm, trên người mặc cái quần sịp. Thủy bắt gặp cái bụng đã phình thành ngấn của Hoàng, cô vội quay đi bước thật nhanh vào nhà tắm. Cô đóng cửa phòng tắm lại, bên ngoài tiếng Hoàng hát khê nồng rồi tiếng TV chuyển kênh vài lần. Tiếng léo nhéo của TV làm đầu óc Thủy nhãng đi rồi cô đắm mình trong làn nước vòi sen.

Có tiếng điện thoại reo làm Thủy giật mình. Điện thoại của cô. Cô định mặc kệ, nhưng nó lại tiếp tục reo. Không hiểu Hoàng làm gì mà không gọi cô nhỉ?
Thủy vội lau qua người rồi vơ đại cái áo choàng phòng tắm lên người, chạy ra ngoài. Hoàng đang ngủ say, ngáy nhè nhẹ, tay vẫn cầm cái điều khiển TV. Thủy cầm điện thoại lên. Số lạ.

“Chị Thủy hay Thùy phải không?” Một giọng nam khê khê.

“Vâng?” Thủy liếc nhìn Hoàng, anh vẫn ngáy ngủ, bụng phập phồng.

“Chúng tôi ở đội cảnh sát số 2. Chị Trần Thu Châu, người điều khiển chiếc xe LX màu trắng đã bị tai nạn. Chị là số điện thoại gần đây nhất chị Châu gọi đi.”

*** 

Thủy chỉ kịp lay Hoàng dậy, rồi cả hai hối hả mặc quần áo, đi đến nơi đang giữ xác Châu. Ngồi trên xe sau lưng Hoàng, Thủy gọi cho Hùng, Lan, nhờ báo cho gia đình. Lan kêu gào ầm ĩ làm Thủy rối bời, rồi khó chịu. Cô cũng lấy làm lạ là mình vẫn bình tĩnh.

Người trông nhà xác là một người đàn ông trung niên mặt mũi cau có, mặc bộ quần áo kaki nhầu nhĩ. Ông ta mở cửa ra, hơi lạnh từ trong phòng ập vào làm Thủy váng vất. Cô khẽ bóp tay Hoàng. Anh đặt bàn tay lên nắm lấy tay Thủy.
Châu được đặt nằm trên khay inox. Người công an đã cho biết Châu bị đập đầu xuống đường, mảnh vỡ của kính cắm vào thái dương. Thủy nhìn thấy một bên mắt Châu bị lồi con ngươi ra. Làn da trắng đã thâm xám lại. Thủy cúi mặt xuống, bước ra ngoài.

Một lát sau đám bạn kéo đến. Vừa mới gặp nhau ban sáng, giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, cả hội rơi vào trạng thái nặng nề mà không biết nên bày tỏ thái độ gì. Trái với hình dung của Thủy, Lan tỏ ra rất bình tĩnh và thạo việc.
“Phải tìm người phẫu thuật mặt cho Châu.”

Đám con trai ngớ ra. “Tưởng trang điểm là được rồi?”

Lan rít lên. “Các ông vào mà xem! Để thế mà được à! Khi còn sống nó xinh đẹp thế nào…”

Đám con trai sượng sùng cúi xuống, rút thuốc lá ra châm. Mấy người phụ nữ gật đầu đồng tình với ý kiến của Lan.

“Nhưng tìm đâu ra bây giờ? Việt Đức hay Xanh Pôn có chỉnh hình không nhỉ?”
Lan chạy ra hỏi người trông nhà xác. Ở bệnh viện này không có dịch vụ ấy. 

Trời Hà Nội về chiều nóng nực bụi bặm. Cả hội xông vào những cái nhà xác lạnh lẽo, nhưng không có kết quả. Thủy không hiểu Lan bằng cách nào có sức mạnh ý chí đến mức vẫn không bỏ cuộc. Nhìn dáng Lan đi xăm xăm trong những khu vườn bệnh viện nhập nhoạng, gót giầy loang loáng hất tung vạt váy hoa trong ánh đèn cao áp, tim Thủy như đầy lên một cơn nghẹn. Khi trời đã xẩm tối, cả hội thất thểu ngồi trong sân một bệnh viện. Đám con trai có vẻ đã chán nản, nhưng không dám lên tiếng. Đám con gái vẫn tìm mọi cách huy động những số điện thoại quen biết để liên lạc xem có manh mối nào. Thủy mệt rã rời, muốn giải tán vụ này. Chừng như cảm nhận đấy cũng là ý chung, Hùng lên tiếng: “Thôi, có lẽ không được việc gì đâu Lan ạ.” 

“Không! Để nó chết như thế thì tao ân hận cả đời!”

Hoàng nhếch mép, bỏ đi.

Thủy định chạy theo nhưng thấy không đủ can đảm nên vẫn ở lại. 

… Cuối cùng đám ma Châu vẫn diễn ra bình thường mà không thay đổi gì nơi khuôn mặt Châu. Lúc đi vòng qua quan tài, Thủy không dám nhìn vào nắp kính áo quan của Châu. Cô cũng không đi đưa Châu ra nghĩa trang. Lan nói người trang điểm đã nối tóc cho Châu và che bớt một bên mắt.

Thủy cũng không gặp lại Hoàng. Lan báo cho cô biết tin Hoàng đã ly dị và đã quay lại nước ngoài. Sắp một năm trôi qua, nhưng Thủy biết mình sẽ không bao giờ đi họp lớp nữa./.

(c) Nguyễn Trương Quý

Nhận xét

Titi đã nói…
Hơ hơ.... cái này như kiểu truyện cảnh giác đêm khuya ấy nhỉ hụ hụ...
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Sao lại kể chuyện cảnh giác ở đây :-)
pq đã nói…
Đọc truyện cứ có cảm giác "quê hương tan rã" thế nào ấy bác ạ. Từ quan hệ vợ chồng đến bạn bè, tình cũ... nói rộng ra cả xã hội đều tan rã. Một vài cố gắng muốn thay đổi, khắc phục mà chả biết có thực lòng không (như cái cô ân hận cả đời kia) rồi kết cục cũng không làm được gì.
Hay bác đổi tên truyện thành một cuộc tan rã đi :)
Nguyễn Trương Quý đã nói…
Cảm ơn bạn. Nhiều người cứ muốn mình viết cái kết khác, nhưng thực sự đúng như bạn chỉ ra, ở đây không có cái kết nào xử lý được tất cả những đổ vỡ ấy. Mọi người cố hàn gắn, đến khi sự đã rồi vẫn cố hàn gắn, đó là quán tính của người VN bây giờ, nhưng làm khổ nhau cả, cái này phổ biến xung quanh mình như một thứ kháng sinh mất tác dụng mà vẫn cứ tọng vào miệng...

Hì, đổi tên truyện thế thì báo động sớm quá ^^

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Hiện thêm

Lưu trữ

Hiện thêm